“Ngươi tới làm gì?” Tô Lăng hỏi thẳng.
Viên Tinh Thuý vẫn tươi cười, không xấu hổ tẹo nào. Nàng ta treo thịt ba chỉ dưới cây quế rồi ngồi xuống cạnh Tô Lăng.
Tô Lăng nghiêng người không để ý tới nàng, chó con bên cạnh lại rất tinh ý gầm gừ Viên Tinh Thuý.
Răng chó con trắng bóng nhưng cái đầu nó mập mạp không có sức uy hϊếp nên Viên Tinh Thuý trực tiếp làm lơ.
“Dì còn không phải lo lắng con đang mang thai, ở nơi này sẽ bất tiện sao?” Nàng nói, tay còn ra vẻ thân mật vỗ vỗ cánh tay Tô Lăng.
[Nếu không có mười lượng bạc em út để lại, ta cũng lười để ý đến ngươi, đồ bạch nhãn lang.]
Tô Lăng nghiêng người tránh đi, bảo sao hôm đó rõ ràng đã xé rách mặt, hôm nay nàng ta lại đến đây mặt nóng dán mông lạnh, thì ra là bạc không đến tay nhất quyết không bỏ qua.
Cậu nghĩ đến a phụ khi còn sống bị hút máu, sau khi chết vẫn bị người nhớ thương, nhìn Viên Tinh Thuý đầy oán hận.
Viên Tinh Thuý bị nhìn đến rùng mình, nhưng sau đó Tô Lăng nhanh chóng cúi đầu, kìm nén cơn tức giận, cậu muốn lấy lại mọi thứ thuộc về cậu và cha.
Tô Lăng giả bộ rầu rĩ nói: “Bá nương, ta tưởng rằng sau khi cha mất, dì không cần đứa cháu này nữa.”
Viên Tinh Thuý hít một hơi, vội vàng nói: “Ngươi đứa nhỏ ngốc này, bây giờ chỉ còn đại bá và bá nương, bá nương sao có thể không thích con không cần con nha.”
Sau đó theo đà tiếp tục nói, “Ngày đó nhìn thấy con và một nam nhân xa lạ trở về, ta vừa lo vừa sợ, sợ con thiệt thòi lại sợ chính mình không chiếu cố tốt cho con.”
Viên Tinh Thuý nhìn Tô Lăng đang cúi đầu ôm gối, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, lông mi dài như bàn chải, một bộ ngoan ngoãn hiếm gặp.
“Con hoài thai được bao lâu rồi?”
Tô Lăng cúi đầu nghiến răng nghe vậy sửng sốt một mát, giơ tay chạm vào Viên Tinh Thuý, nghe được tiếng lòng của nàng ta:
[Cũng không biết đi xoá sạch, không biết tên ác ôn kia có đòi lại tiền không đây.]
Tô Lăng cười lạnh một tiếng, kìm nén tính tình. Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt rối rắm, không phủ nhận cũng không dám chắc, “Dì Thẩm, ta ngượng ngùng ở lại nhà dì, rất bất tiện, hơn nữa căn nhà cũ này cũng khá tốt, an tĩnh.”
“Nơi này tuy rằng không có gì, nhưng mấy ngày nữa ta vào thành mua thêm chút là được.”
[Quả nhiên ta nói không sai, hiệu thuốc to như thế sao có thể không có tiền. Thì ra em út trộm đưa tiền cho Lăng ca nhi, em út nhìn thành thật không ngờ còn có thể giấu tiền.]
Thì ra Viên Tinh Thuý cũng cảm thấy hiệu thuốc không có tiền. Cậu còn tưởng rằng đại bá bá nương hai người trở trò quỷ.
Cha cậu làm việc thành thật, thuế má của quan phủ cực cao nhưng ông chưa bao giờ trốn thuế.
Ngày thường cậu dùng tiền đều không để ý, tiền cũng không mang theo bên mình.
Bây giờ trên người cậu chỉ còn năm lượng bạc, hai lượng đã dùng để mua nô ɭệ, chỉ còn lại ba lượng.
Nhưng điều đó cũng không ngăn cản được Tô Lăng nói bừa: “A phụ tuy rằng đi gấp nhưng cũng kịp để lại chút của hồi môn cho ta, có thể dùng vào việc khẩn cấp.”
Viên Tinh Thuý vừa nghe mắt đã lập tức sáng lên, nhìn Tô Lăng giống như nhìn thỏi bạc.
“Ai, đứa nhỏ này, thiếu đồ gì nói cho dì Thẩm nha. Không muốn rời nơi này thì thôi, nơi này thiếu cái gì nói cho dì, người một nhà không nói hai lời, dì nhìn con lớn lên, làm sao nhẫn tâm để con chịu khổ!”
“Nói cho dì biết nơi này thiếu cái gì?”
Tô Lăng có vẻ xấu hổ nói, “Căn nhà cũ này dì Thẩm cũng biết, nó là một cái vỏ rỗng, có rất nhiều thứ cần mua, ta sao có thể không biết xấu hổ phiền toái dì.”
Trên mặt Viên Tinh Thuý hiện vẻ đau đớn nhưng thực mau đã cười nói, “Nào có cái gì phiền toái không phiền toái, đều là người một nhà, không phiền toái.”
[Chờ đem ngươi dưỡng tốt, lại nhổ hết những thứ này ra cho ta.]
[Em út đoản mệnh dễ lừa, hắn sinh ra ca nhi có thể khôn khéo đến mức nào?]
Tô Lăng nghe tiếng lòng Viên Tinh Thuý, không chút khách khí mà mở miệng, “Ta muốn ba cái ghế, một cái bàn, còn có dầu, muối và rau củ. Nơi này gạo không có, chén bát cũng không, đệm chăn cộm người, phía trước ta yêu cầu dì mang cả quần áo tới nữa.”
Tô Lăng nói xong một câu, mặt Viên Tinh Thuý lại nhăn nhó một phần, nhưng lại không thể không duy trì ý cười, liên tục gật đầu nói tốt.
[Lấy một bộ ghế, bàn và chăn cũ dưới nhà cũng được, coi như bố thí cho ăn mày.]
Tô Lăng nhìn Viên Tinh Thuý nói, “Ta muốn có phải quá nhiều hay không, đến lúc đó nhà dì phải làm sao?”
Viên Tinh Thuý vừa định khen Tô Lăng săn sóc hiểu chuyện, lại nghe Tô Lăng tiếp tục nói: “Dì Thẩm, dì hiểu ta mà, ta ngày thường tiêu xài phung phí đã quen, không thích dùng lại đồ của người khác, ta rất ngại làm phiền nhà dì.”
Sắc mặt Viên Tinh Thuý nháy mắt suy sụp vẫn cố gắng tươi cười, bộ dáng nam kham cực kì.
[Những thứ nhỏ nhặt khác có thể đáp ứng, nhưng bộ bàn ghế bằng gỗ kia tuyệt đối không cho.]
Đó là để lại cho con trai nàng thành thân dùng.