Trọng Sinh Năm 90 Gặp Sĩ Quan Bá Đạo Lạnh Lùng Cưng Chiều

Chương 19.1: Còn Nhiều Thời Gian 1

Quyền Cửu Ngôn tham quân mấy chục năm, một mực thanh tâm quả dục, tự xưng là sẽ không vì bất kỳ nữ nhân nào khom lưng.

Cũng chưa từng có bị bất kỳ nữ nhân nào loạn đa nghi.

Nhưng bây giờ.

Thế mà bởi vì một tiểu nha đầu phân tâm!

Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng anh rõ ràng không thích loại nữ hài như Trình Dao.

Nhưng vì cái gì mà năm lần bảy lượt lại bị cô gái nhỏ thu hút!

Có thể gần đây đã quá nhàn rỗi?

Đúng.

Khẳng định là như thế này.

Xem ra, bắt đầu từ ngày mai phải tăng cường tiến độ, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

"Có người đi qua đường." Quyền Cửu Ngôn nhanh chóng phản ứng lịa, hơi ngoảnh lại nhìn Trình Dao, "Không làm cô sợ chứ?"

"Không có." Trình Dao bình tĩnh nói.

Đang băng qua đường là một đại thúc năm sáu chục tuổi, cũng bị dọa cho phát sợ, chân đều run, kém chút là va chạm với cục sắt này rồi.

Nghĩ đến đây.

Đại thúc hoảng đến không được, trên trán toát ra một tầng lại một tầng mồ hôi lạnh, đứng im giữa đường, thậm chí quên phản ứng.

Nhưng vào lúc này, Quyền Cửu Ngôn hạ cửa xe xuống, thò đầu ra, vẫn dùng giọng điệu trầm thấp như cũ: "Đại thúc, đi qua đường chú ý chúy, lần sau không chắc may mắn như vậy đâu."

Đại thúc lúc này mới có phản ứng, quay đầu nhìn Quyền Cửu Ngôn, gật đầu nói: "Được, được!"

Nói xong, liền chạy qua ven đường.

Chạy đến ven đường, đại thúc mới thở hổn hển.

Mặc dù đây mới là những năm hai nghìn.

Nhưng nơi đây chỉ là một huyện nhỏ tuyến 18.

Bình thường, ngoại trừ những xe buýt hay chạy vào sáng, tối, trên đường có rất ít phương tiện khác nên mọi người đi đường thường không hay nhìn đường. Không ngờ hôm nay kém chút mất mạng.

May mắn, may mắn, tên tiểu tử lái xe phanh kịp.

Sau khi nhìn đại thúc rời đi, Quyền Cửu Ngôn mới tiếp tục khởi động xe rời đi.

Trình Dao điều chỉnh tốt tư thế ngồi, nhắm mắt dưỡng thần.

Nửa giờ sau.

Xe dừng ở giao lộ của thôn.

Trình Dao mở cửa xuống xe, "Quyền đại ca, cảm ơn anh tiễn ta về tới đây."

"Đừng khách khí." Quyền Cửu Ngôn nhìn về phía Trình Dao, "Hẳn là ta cảm ơn cô mới đúng, nếu như không có cô, ta cùng Lý Thành sao có thể ăn được những mỹ vị như vậy."

Trình Dao cười nói: "Có cơ hội lại tới làm cho mọi người, ta còn rất nhiều món ăn mới."

"Được." Quyền Cửu Ngôn khẽ gật đầu, hắn rất chờ mong món ăn mới củaTrình Dao.

Khẳng định còn ngon hơn.

Lúc này Quyền Cửu Ngôn còn không biết, lần sau gặp Trình Dao, sẽ là một khung cảnh khác.

Khí đó, Trình Dao nhíu mày một cái cũng làm anh đau lòng nửa ngày, huống chi là để cô xuống bếp nấu cơm.

Trình Dao cầm lấy cái gùi trên lưng, "Quyền đại ca, nhà ta ngay ở phía trước, vậy ta về trước nha."

"Được." Quyền Cửu Ngôn khẽ gật đầu.

Nhìn theo bóng lưng Trình Dao, anh không khỏi nhíu mày.

Tiểu cô nương này cũng quá không lễ phép.

Thế mà cũng không mời anh về nhà uống một ngụm trà.

Chẳng qua.

Cũng không sao.

Còn nhiều thời gian.

Một ngày nào đó, anh sẽ uống trà của Trình Dao.

Quyền Cửu Ngôn nheo cặp mắt hoa đào, nhưng đúng lúc này, anh đột nhiên phát hiện, trên chỗ ngồi còn có một cái kẹp tóc hồ điệp.

Kẹp tóc hồ điệp màu bạc sinh động như thật, theo nhịp của chiếc xe mà rung động.

Đây là của Trình Dao?

Dù sao xe của anh, trừ Trình Dao ra, không có người khác phái ngồi ghế phụ.Mọi người đề cử cho mình có động lực ra chương nhé!

Quyền Cửu Ngôn cầm lấy kẹp tóc hồ điệp, định lần sau gặp lại cô sẽ trả lại.