Ngã một lần coi như một bài học, trải qua chuyện lần này, bà cũng không dám coi sốt là bệnh nhẹ nữa.
Người phụ nữ lau nước mắt, nhìn về phía Trình Dao: "Tiểu cô nương, cô thật sự là quá lợi hại!"
Nghe được lời khen của người phụ nữ, trên mặt Trình Dao cũng không có bộc lộ biểu cảm gì, vẫn là bộ dáng như cũ, thật giống như người vừa cứu đứa bé kia không phải cô vậy, cười nói: "Thực ra thì cũng không tính là lợi hại, thuật châm cứu chỉ cần là tinh thông Trung y đều biết."
Nói xong, Trình Dao di chuyển ánh mắt nhìn về phía người đàn ông: "Quyền đại ca, chúng ta đi thôi."
"Ừm." Quan Cửu Yên khẽ gật đầu.
Người phụ nữ một tay ôm đứa bé, một tay nắm lấy cánh tay Trình Dao, đứa bé này tuy đã không còn gì đáng lo nhưng vẫn còn đang khóc: "Ân nhân, xin đừng đi, chồng tôi sắp đến rồi, tôi muốn để anh ấy cảm ơn cô thật tốt."
Trình Dao hôm nay không chỉ cứu sống một đứa bé, mà là cứu sống cả nhà bà.
Người phụ nữ trung niên năm nay đã ba mươi tám tuổi.
Kết hơn với chồng năm hai mươi tuổi, nhưng sau khi kết hôn mãi vẫn không thể mang thai. Trong khoảng thời gian này đã đi khám rất nhiều bác sĩ, uống rất nhiều thuốc tây, tiềm nhiều loại thuốc. Sau bao gian khổ cũng có được một đứa con trai. Nếu hôm nay đứa trẻ có mệnh hệ gì, không những cô không thể sống, đoán chừng chồng cô cũng không muốn sống.
Vì thế!
Họ phải cảm ơn Trình Dao một cách đàng hoàng.
"Không cần cám ơn, " Trình Dao ngữ điệu bình tĩnh, "Tiện tay mà thôi."
Mắt thấy Trình Dao chuẩn bị rời đi, người phụ nữ không có cách nào khác, đem một ngàn đồng trong túi toàn bộ móc ra, nhét vào trong tay Trình Dao, "Ân nhân! Ân nhân! Chút tiền này cô nhất định phải nhận lấy!"
Trình Dao lần này cứu người cũng không phải là vì tiền, cũng không muốn nhận lại gì, nếu như lấy tiền, liền biến tính.
Cô đem tiền một lần nữa nhét lại vào trong tay người phụ nữ: "Dì à, tiền này ta thật sự không thể nhận."
Trình Dao không chịu lấy tiền, cũng không chịu ở lại chờ chồng của bà, người phụ nữ vô cùng sốt ruột, liền túm lấy vạt áo Trình Dao, "Vậy có thể cho ta biết tên cô không?"
Nếu có cơ hội, cô nhất định phải báo đáp ân nhân của mình!
"Ta tên là Trình Dao!" Trình Dao ngữ điệu nhàn nhạt, "Trình Của Trình Chu Lý Học."
"Daonào?" Người phụ nữ trung niên lập tức hỏi.
Trình Dao có chút ngoái nhìn, "Thần nữ hiện dao sắt, cổ từ nghiêm dã đình dao."
Nói xong, Trình Dao quay người lên xe.
Nhìn xem xe Jeep khởi động rời đi, người phụ nữ ôm lấy hcon đuổi mấy bước, la lớn: "Tiểu ân nhân Trình Dao, ta là Hoàng Tú Bình! Con trai là Mã Đông Đông! Chúng ta nhất định sẽ báo ân!"
Thanh âm của bà rất lớn , gần như là đinh tai nhức óc.
Nhưng chiếc xe Jeep đã nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, chỉ còn lại bụi đất phía sau, cũng không biết Trình Dao có nghe thấy hay không.
Cho đến đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe, người phụ nữ mới nhìn con trai trong lòng, hôn lên má đứa bé, "Đông Đông, con phải nhớ kỹ, Trình Dao tỷ tỷ cứu con biết không?"
Mã Đông Đông cái hiểu cái không gật đầu, "Ừm."
Chiếc xe jeep lao vυ't đi.
Chiếc xe jeep lao vυ't đi.
Quyền Cửu Ngôn vừa lái xe, vừa liếc nhìn cô gái ngồi bên ghế lái phụ.
Tiểu cô nương tựa lưng vào ghế, khẽ nhắm mắt. Lông mi dài và dày như cánh bướm khẽ rung theo chuyển động của xe. Ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, chiếu lên làn da vốn đã trắng trẻo của cô, càng trong suốt như ngọc.
Quyền Cửu Ngôn vô thức nuốt một ngụm, do lơ đãng không chú ý tới phía trước có người đi ngang qua.
Xùy ——
Anh lập tức đạp xuống phanh lại.
Do quán tính lớn khiến Trình Dao đang sắp ngủ bị bổ nhào về phía trước, lập tức mở to mắt, "Làm sao vậy?"
Mọi người đề cử cho mình có động lực ra chương nhé!