Mục Bội Chi cảm thấy hơi ngạc nhiên khi con trai út đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Bà lấy một tờ khăn ướt để lau mặt cho con trai, nhìn vào đôi mắt ướŧ áŧ của cậu bé, nghiêm túc hỏi lại: “Nếu mama không biết hát, không biết diễn xuất, con còn thích mama không?”
Mục Mộc không chút do dự gật đầu: “Tất nhiên là thích rồi! Con thích mama không phải vì mama biết hát, biết diễn xuất đâu!”
Mục Bội Chi cười nói: “Mama cũng vậy, dù con có là một bé ngốc, mama vẫn rất thích con, con là bảo bối của mẹ.”
Mục Mộc không dám tin, đôi mắt mở to, miệng mở hình chữ o, chần chừ hỏi: “Thật… thật sao?”
Mục Bội Chi hôn lên khuôn mặt nhỏ mịn màng của con trai, cười nói: “Tất nhiên là thật rồi. Khi con mới sinh ra trông giống như một con mèo nhỏ chưa có lông, cả ngày chỉ ăn và ngủ, không làm gì cả, cũng không xinh đẹp như bây giờ, mama vẫn rất thích con, huống hồ là bây giờ.”
Mục Mộc do dự nói: “Nhưng mọi người khi còn nhỏ đều như vậy, lớn lên thì có người rất thông minh, chẳng hạn như mấy anh chị, còn có người lại ngốc nghếch hơn,như con vậy. Con không thông minh như anh chị, mama cũng vẫn thích con chứ?”
Mục Bội Chi véo má cậu: “Đứa trẻ ngốc, trên thế giới này luôn có người thông minh hơn anh chị con, chẳng lẽ mama sẽ thích những đứa trẻ thông minh khác hơn là thích con của mình sao?”
“Mama và baba sẽ luôn yêu các con, dù con là thiên tài hay người bình thường, dù con thông minh hay ngốc nghếch, mama baba sẽ mãi mãi yêu thương con.”
“Hơn nữa, cục cưng chỉ là tạm thời chưa học được cách ném bóng thôi, mama sẽ không vì thế mà nghĩ con ngốc, ở trong lòng mama bé Mộc của chúng ta là một đứa trẻ rất thông minh.”
Mục Mộc lại bắt đầu rơi nước mắt, lần này cậu thậm chí còn quên cả việc đang livestream, không còn cảm thấy xấu hổ nữa.
Vì vậy, nhóm cư dân mạng trong phòng phát sóng trực đều nhìn thấy nước mắt vương trên lông mi của cậu bé, đôi mắt đỏ ửng, vừa xinh đẹp vừa đáng thương, khiến người ta chỉ cần nhìn một cái đã cảm thấy vô cùng đau lòng.
[Huhu, bé Mộc đừng khóc nữa, tới cho dì hôn một cái.]
[Chị đẹp thật dịu dàng mà!]
[Tôi cũng muốn có một người mẹ dịu dàng như vậy.]
[Không hiểu tại sao, đột nhiên tôi cũng muốn khóc.]
[Tôi đã khóc rồi, nhưng tôi khóc thật xấu, huhuhu!]
[Quả nhiên, đứa trẻ xinh đẹp khi khóc cũng rất đẹp.]
Mục Bội Chi ôm con trai vào trong lòng một lần nữa, trước đó bà chưa từng nghĩ con trai út sẽ hỏi một câu như vậy.
Bà với Thịnh Hạo Tồn bận bịu nhưng bình thường vẫn luôn nắm bắt được tình hình của các mấy đứa nhà mình, quản gia cũng thường xuyên báo cáo tình hình của mấy đứa nhỏ ở nhà cho bọn họ.
Nhưng hai người họ cũng không phải là kiểu cha mẹ vọng tử thành long(*) mà là nuôi con theo kiểu nuôi thả, sẽ không cố tình can thiệp quá nhiều, có cố gắng cũng là tự mình cố gắng.
(*) Mong muốn con cái thành công.
Do đó,bọn họ không cố tình so sánh con trai út với các anh chị lớn, thậm chí trong tiềm thức cũng luôn cho rằng con trai út rất thông minh.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, có vẻ như bé Mộc không có biểu hiện gì về tài năng đặc biệt như ba đứa con trước.
Bà nhớ mang máng, khi con trai cả được một tuổi đã tự học chữ, xem phim điện ảnh cũng có thể dễ dàng học được tiếng anh, hai đứa song sinh thứ hai và thứ ba cũng dạng dạng như vậy, học cái gì cũng rất nhanh.
Trẻ con nhà khác còn đang học mẫu giáo thì ba đứa trẻ của bà đã tự mình tìm hiểu sách chuyên ngành mà chúng thấy hứng thú. Đứa lớn thậm chí còn vô sự tự thông(*) chứng khoán, đứa thứ hai thích nghiên cứu động vật nhỏ, đứa thứ ba thì thích tự mình trải nghiệm những thứ kì lạ.
(*) Không cần thầy dạy vẫn tự hiểu.
So với việc gần gũi với cha mẹ, ba đứa trẻ này có vẻ thích lặn lội trong đại dương tri thức hơn.
Con trai út thì có vẻ bình thường hơn, mặc dù hiện tại đã biết chữ, nhưng vẫn thích xem sách tranh minh họa cho trẻ em và xem hoạt hình, cũng cần sự quan tâm của cha mẹ giống như những đứa trẻ khác.