Bé Con Cá Mặn Trong Chương Trình Giải Trí

Chương 13.2

Có lẽ bé Mộc đã nhận ra sự khác biệt giữa mình và các anh chị. Vì thế mà dạo gần đây mới cảm thấy rầu rĩ không vui, lo sợ rằng cha mẹ sẽ không thích mình vì mình quá ngốc.

Vấn đề này đối với nhiều người lớn thì có lẽ sẽ thấy rất buồn cười nhưng đối với trẻ em mà nói thì đó có thể là một nỗi lo lớn.

Thực ra, bé Mộc đã thông minh hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, chỉ là không nổi bật như anh chị của cậu bé mà thôi.

Hơn nữa, tính cách của bé Mộc cũng không giống như những gì bà từng nghĩ đến trước kia. Cậu bé không hề lạnh lùng mà lại rất mềm mại, suy nghĩ cũng nhạy cảm và tinh tế hơn.

Đứa nhỏ như vậy cần nhiều sự quan tâm từ cha mẹ, cũng dễ dàng nghi ngờ và phủ nhận bản thân hơn.

Mục Bội Chi đã làm diễn viên hơn hai mươi năm, diễn qua rất nhiều vai diễn, cũng gặp đủ loại người.

Bà biết nếu một đứa trẻ thông minh, lại có tâm lý nhạy cảm, trong khi lớn lên lại luôn hoài nghi bản thân thì sớm muộn gì tâm lý cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Có thể sẽ bị những người giỏi hơn làm cho suy sụp, hoàn toàn phủ nhận bản thân, có lẽ sẽ trở thành người cố chấp lại điên rồ…

Mục Bội Chi nghĩ mà thấy sợ. Nếu bà không mang bé Mộc đến chương trình này, bé Mộc cũng không chủ động nói ra những nỗi lo trong lòng thì có lẽ bà và Thịnh Hạo Tồn sẽ vì công việc bận rộn mà bỏ qua sự khác biệt giữa con trai út với các anh chị, mãi cho đến khi không thể cứu vãn được nữa.

Mục Mộc được mẹ ôm vào lòng, từ từ bình tĩnh lại cảm xúc của mình.

Những lời mẹ vừa nói đã làm cậu vô cùng xúc động. Kiếp trước, cậu luôn thúc ép bản thân để theo kịp những người xung quanh, không chỉ vì không muốn bị thua kém mà còn vì sợ cha mẹ phát hiện ra cậu là một đứa bé ngốc nghếch rồi sẽ không yêu cậu nữa.

Suy nghĩ này luôn được chôn sâu trong lòng cậu, dù đã sống lại và quyết định trân trọng cơ thể của mình, nhưng tiềm thức vẫn luôn lo lắng như vậy.

Cuối cùng bây giờ cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, áp lực khiến người ta ngạt thở đó đã biến mất ngay lập tức.

Cậu có thể tự do trưởng thành theo cách bản thân muốn, vì mẹ đã nói rằng dù thế nào đi nữa thì cũng luôn yêu thương cậu!

Cảm xúc mạnh mẽ tiêu hao năng lượng, Mục Mộc cảm thấy hơi mệt, lười biếng dựa vào lòng mẹ, chưa bao giờ thoải mái đến vậy.

Mục Bội Chi vẫn đang tự suy nghĩ, chợt nghe con trai út hỏi nhỏ: “Mama, hôm nay có thể không học ném bóng nữa được không? Con có hơi mệt.”

Mục Bội Chi mỉm cười, nói: “Đương nhiên là được, nếu cục cưng mệt thì cứ nghỉ ngơi, mama sẽ đưa con về.”

Mục Mộc ngay lập tức quang minh chính đại rụng rời, giả vờ như bản thân mình là một con cá mặn nhỏ.

Cá mặn nhỏ thì học biểu diễn xiếc làm cái gì? Ai muốn học thì học!

Đúng lúc tổ chương trình công bố nhiệm vụ mới, yêu cầu nhóm cha mẹ tự thân xuống bếp, làm bữa tối cho con cái của mình.

Mục Bội Chi thấy cậu con trai trong lòng mình đã có vẻ buồn ngủ, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm: “Buổi tối cục cưng muốn ăn gì? Mama sẽ làm cho con.”

Mục Mộc thực sự rất buồn ngủ, vì trưa nay không ngủ trưa, sau khi khóc xong, tinh thần đã được thả lỏng. Bây giờ cậu cảm thấy mí mắt nặng như hai cánh cửa sắt, không thể mở lên nổi.

Nhưng khi nghe mẹ nói sẽ nấu cho mình ăn, cậu lại cố gắng vực dậy tinh thần, liên tục chớp mắt, buồn ngủ ngáp một cái thật đài, khoé mắt còn vương một chút nước mắt.

Vì quá buồn ngủ, giọng nói của cậu cũng mềm mại hơn, như thể sẽ ngủ ngay lập tức: “Chỉ cần là mama làm, con đều thích ăn.”

Mục Bội Chi cười nói: “Vậy được, cục cưng ngủ một chút đi, khi nào mama gọi con ăn cơm thì con phải dậy nhé.”

Mục Mộc gật đầu như gà mổ thóc, rất nhanh đã ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Hàng mi dài của cậu nhẹ nhàng chuyển động theo nhịp thở, chạm thẳng vào nơi sâu nhất trong lòng người đối diện.

Mục Bội Chi cảm thấy đứa nhỏ trong lòng ngày càng đáng yêu, nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt nhỏ của con trai.