Hạ Tùng Khưu cùng Hạ Vân trở về cửa hàng của thầy, ông lão biểu diễn múa rối bóng họ Triệu. Mặc dù trông ông ấy như một người đàn ông thô ráp lực lưỡng nhưng từ nhỏ ông ấy đã tiếp xúc với nghề này, quen tay tay việc. Thậm chí còn có thể biểu diễn một mình một vở kịch chiếu bóng hoàn chỉnh làm người xem thán phục.
Trước tiên, ông ấy giải thích qua cho Hạ Tùng Khưu một lần về lịch sử múa rối bóng cùng các trường phái. Sau đó đưa cho Hạ Tùng Khưu những con rối tinh mỹ làm công phu để nhận diện nhân vật.
Ông ấy chuẩn bị dạy Hạ Tùng Khưu về vở “Tây Du Ký” với ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, đưa cho Hạ Tùng Khưu những con rối liên quan đến các vai diễn trong vở diễn này.
Hạ Tùng Khưu không xa lạ gì với tác phẩm nổi tiếng này, trí nhớ của cậu ấy rất tốt, có thể nói là đã đọc qua thì không thể nào quên được, thậm chí có thể nói là đọc được làu làu quyển sách nên việc nhận diện các vai diễn đương nhiên là không thành vấn đề.
Thầy Triệu thấy cậu ấy rất thông minh, sau khi giới thiệu các nhân vật xong liền bắt đầu dạy cậu ấy điều khiển con rối.
Thông thường, người mới học nghề có thể điều khiển một con rối là đã rất tốt, nhưng Hạ Tùng Khưu ngay từ đầu đã sử dụng cả hai tay, đã thế cả hai tay đều rất linh hoạt.
Thầy Triệu ngạc nhiên với tốc độ học tập của cậu ấy, còn để cậu ấy thử điều khiển nhiều nhân vật hơn. Từ đầu đến cuối Hạ Tùng Khưu cũng không thấy khó khăn nếu không phải do tay cậu ấy quá nhỏ thì cậu ấy thậm chí còn có thể điều khiển được bảy, tám nhân vật cùng lúc.
Thầy Triệu cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, cả người đều trở nên kích động, không còn bận tâm đến việc đang ghi hình chương trình, cũng quên luôn cái gì mà tiến thành từng bước một, bắt đầu dạy cậu ấy nhạc khí cùng việc xướng từ.
Trường phái nghệ thuật kịch rối bóng, xướng từ đều dựa trên cơ sở tiếng Phúc Kiến, hoàn toàn khác biệt so với tiếng phổ thông, người không sống ở đây từ nhỏ khó có thể nghe được phát âm.
Thế nhưng Hạ Tùng Khưu chỉ cần nghe một lần đã có thể bắt chước hoàn hảo, không chỉ phát âm đúng mà cả điệu hát cũng rất chuẩn, thậm chí còn có thể phân ra để điều khiển nhạc cụ và rối bóng.
Thầy Triệu ngạc nhiên đến mức không thể nói lên lời, ông ấy sống hơn nửa đời người cũng chưa từng gặp người thông minh đến vậy, giống hệt như những thiên tài được ca ngợi trong các vở kịch.
Trong phòng phát trực tiếp, bình luận cũng xuất hiện dày đặc.
[Đây là khả năng học hỏi của thiên tài năm tuổi biết tám ngôn ngữ sao? Đúng là được mở rộng tầm mắt!]
[Quá giỏi, thực sự quá giỏi rồi!]
[Cảm giác cậu bé còn đáng sợ hơn cả máy ghi âm! Nghe một lần đã có thể tái hiện hoàn hảo, còn có thể nói liên tục từ đầu đến cuối một lần.]
[Đây là loại AI hình người gì đấy.]
[Quỳ luôn, thiên tài chính là thiên tài]
Trong phòng phát trực tiếp bên cạnh, Mục Mộc vẫn còn ngạc nhiên vì sự thất bại của mình.
Cư dân mạng thấy đứa trẻ xinh xắn không cẩn thận ném quả bóng ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa rồi còn rất điềm tĩnh bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc thì đều không nhịn được cười lớn.
[Haha, cục cưng thật dễ thương!]
[Bé Mộc không khóc, để dì hôn hôn!]
[Thằng bé chắc chắn là bị trượt tay, lần sau chắc chắn sẽ không sao!]
[Bé Mộc cố gắng lên!]
Mục Bội Chi vốn tưởng con trai út có thể nhanh chóng học cách ném bóng, nhưng lại chứng kiến cảnh con trai ném quả bóng ra ngoài.
Quả bóng nhựa xanh biếc rơi xuống đất, nhanh chóng lăn đến bên chân bà.
Bà khom lưng nhặt quả bóng lên, lau sạch bụi bẩn trên đó rồi đưa cho cậu con trai đang trợn mắt há hốc mồm, dịu dàng cổ vũ: “Không sao đâu, cục cưng cố gắng tiếp tục cố gắng!”
Mục Mộc phồng má, lấy lại tinh thần tiếp tục luyện tập.
Cậu nhớ lại các động tác của thầy, cảm thấy lần này chắc chắn sẽ làm được.
Không ngờ quả bóng nhỏ vẫn cứng đầu không nghe lời, lại một lần nữa bay ra ngoài.
Cậu vội vã chạy những bước ngắn để nhặt bóng, lại ném lên rồi nhặt lại. Kết quả, bản thân đã mệt mỏi, đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn chưa học được.
Mục Bội Chí cố gắng nhịn cười, ôm con trai đang định tiếp tục luyện tập lên, dùng khăn tay lau mồ hôi cho cậu, cho cậu uống nước rồi nói: “Cục cưng không cần vội, chúng ta có thể luyện tập từ từ.”
Mục Mộc lấy lại tinh thần một lần nữa, nói “Cảm ơn mama.”
Cậu lại nhờ thầy làm mẫu lại một lần nữa. Mặc dù cảm thấy trong đầu đã hiểu, nhưng tay cậu vẫn không nghe theo, cứ mãi không bắt được bóng.
Dù mẹ đã luôn cổ vũ cậu, còn bảo cậu bảo không cần vội, hãy từ từ học, nhưng cậu vẫn không kiểm soát được sự lo lắng ngày càng tăng.
Cậu không muốn bị mẹ coi là kẻ ngốc.
Dù cậu không thông minh như anh chị, nhưng cũng không muốn trở thành kẻ ngốc nghếch, không ném được quả bóng.
Mục Mộc cố gắng tiếp tục luyện tập, nhưng luyện tập nửa buổi chiều vẫn không có tiến triển. Ngay cả thầy, người trước đây rất kỳ vọng vào cậu, cũng bắt đầu thở dài, nhưng mẹ cậu vẫn mỉm cười và động viên.
Nhưng càng như vậy, cậu càng lo lắng, vội vã muốn chứng minh cho mẹ thấy rằng cậu không ngốc.
Mục Bội Chí thấy con trai luyện tập rất lâu mà không nghỉ, sau khi khuyên bảo không có kết quả đã ôm cậu lên, bất đắc dĩ nói: “Ngồi nghỉ một chút rồi hãy luyện tập tiếp, cục cưng khát không?”
Mục Mộc được mẹ ôm vào trong lòng, đột nhiên không thể kìm nén nước mắt.
Trẻ con khác với người lớn, dù có chín chắn nhưng cũng rất khó kiểm soát cảm xúc của mình.
Cậu nhanh chóng vùi mặt vào cổ mẹ, sợ bị người khác thấy bộ dạng bản thân mình khóc lóc, vô dụng.
Mục Bội Chi đau lòng, xót xa vuốt tóc con trai, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, dịu dàng nói: “Không học được cũng không sao, cục cưng đã rất cố gắng rồi, mama nhìn thấy điều đó, tổ chương trình cũng sẽ không trách con.”
Mục Mộc khó khăn ngừng nước mắt, môi hơi mím lại, tủi thân hỏi: “Mama, dù con có ngu ngốc như vậy, mẹ vẫn thích con chứ?”