Không chỉ có mỗi việc học nghề của Mục Mộc gặp khó khăn mà các bạn nhỏ khác cũng không được thuận lợi lắm.
Vẻ mặt La Chu Chu khó chịu, để tay lên khối bùn, bắt đầu nặn theo cách mà thầy dạy.
Nhưng vì cô bé dùng lực không đều nên khối bùn cứ xoay đi xoay lại và bắt đầu bị biến dạng, thử đi thử lại vài lần, ngay cả cái miệng cốc đơn giản nhất cũng không nặn được, khiến cô bé tức giận ném sản phẩm chưa hoàn thành xuống đất rồi bắt đầu khóc nhè. LA Nghị Thần đành phải tiếp tục dỗ dành.
Trước đây La Nghị Thần ít khi dành thời gian bên con gái, thậm chí không biết tính cách của con gái mình kiêu ngạo như vậy.
Mỗi lần ông ấy về nhà, Chu Chu đều vui vẻ chạy vào lòng ông ấy, thỉnh thoảng còn tranh thủ thời gian rảnh hiếm hoi của ông ấy để nũng nịu yêu cầu ông ấy đi xem cô bé trượt băng.
Những gì ông ấy nói với người dẫn chủ trì vào buổi sáng không phải là dối trá, ông ấy thật sự đã nhìn thấy con gái cưng của mình không may bị ngã khi trượt băng nhưng rất nhanh sau đó đã tự đứng dậy tiếp tục tập luyện, căn bản không khóc lóc chút nào.
Qua nửa ngày tiếp xúc, ông ấy mới nhận ra tính cách thực sự của Chu Chu khác hẳn với những gì ông ấy suy nghĩ.
Bây giờ, ông ấy dỗ dành con gái đã thành thạo hơn nhiều, không còn lúng túng như ban đầu nữa.
Tại cửa hàng đồ gỗ, Tử Tử Kỳ ăn như hổ đói miếng cơm nắm xong rồi chủ động đi tìm thầy học cách làm chú chim nhỏ bằng gỗ xinh xắn, còn Lưu Tâm My thì muốn học điêu khắc tượng gỗ.
Trước tiên chủ cười hàng dạy hai người học trò tạm thời này phân biệt các loại gỗ, sau đó lấy một khúc gỗ dài dạy để cho bọn họ bắt đầu học việc bào gỗ.
Dù sao Từ Tử Kỳ vẫn là trẻ con, lực tay không lớn, cũng không thể nhanh chóng nắm được kỹ thuật như Lưu Tâm My.
Khi nhìn thấy thầy chuẩn bị dạy mẹ kế điêu khắc tượng gỗ trước, cậu ta lập tức không hài lòng, chạy lại nói: “Chương trình yêu cầu cháu đến học cái này, thầy nên dạy cháu trước!”
Chủ cửa hàng an ủi cậu ta: “Cháu cần học cách bào gỗ đơn giản trước rồi mới có thể tiếp tục học những cái khác.”
Từ Tử Kỳ: “Cháu học rồi! Cháu đã học xong rồi! Chỉ là không nhanh bằng bà ta thôi! Vì bà ta lớn tuổi hơn cháu. Thầy ơi, như thế là không công bằng!”
Chủ cửa hàng đành phải tiếp tục dạy những kỹ thuật phức tạp hơn cho Từ Tử Kỳ, nhưng việc học các kỹ thuật này không thể học được ngay lập tức. Từ Tử Kỳ lại còn cố chấp muốn học làm con chim gỗ đặc biệt phức tạp.
Vì con chim đó rất tinh xảo lại rất đẹp, cậu ta muốn làm xong để tặng cho Mục Mộc.
Sáng nay, cậu ta đã ăn vải do Mục Mộc bóc nên cũng phải tặng cho người ta một món quà mới được.
Hơn nữa, cái vòng trầm hương Hạ Tùng Khưu tặng đã được Mục Mộc quý trọng đeo trên tay. Cậu ta muốn tặng một món quà đẹp hơn cái vòng đó để Mục Mộc giữ gìn, như vậy thì mỗi khi nhìn thấy món quà sẽ nhớ đến cậu ta.
Nhưng con người không thể ăn một miếng đã thành béo phì được, một đứa trẻ năm tuổi rưỡi như Từ Tử Kỳ cũng không thể học được ngay việc làm gỗ phức tạp như thế được, điều này khiến cậu ta cảm thấy thất bại.
Thế nhưng cậu ta lại rất cố chấp, không chịu học những thứ đơn giản chủ cửa hàng cho cậu ta học mà cứ nhất quyết phải học làm con chim gỗ đẹp nhất.
Tại cửa hàng làm vàng mã, Đào Thi Nam nhìn mô hình người giấy âm u khắp phòng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Không biết Đào Diệp Huy đang làm gì ở bên ngoài, không ở bên cạnh cô bé, cô bé cũng không dám gọi cha đến bên mình.
Bởi vì bình thường cha mẹ hay nói cô bé đã lớn rồi nên học cách tự lập, học cách chịu trách nhiệm, học cách tự mình tìm giải quyết vấn đề.
Cũng phải học cách đối mặt với nỗi sợ hãi một mình.
Đào Thi Nam cố gắng kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, cố gắng tập trung tinh thần học cách dùng giấy vàng gấp thành tiền vàng với ông lão.
Ông lão thấy cô bé học nhanh, lại đưa cho cô bé một cái đầu làm bằng đất, để cô bé học cách trang điểm cho đầu của những con hình nhân giấy.
Khi học tập đương nhiên sẽ phải đối chiếu với thành phẩm trước đó của thấy nhưng mỗi khi thấy những con hình nhân giấy, Đào Thi Nam lại sợ đến mức muốn bật khóc. Cô bé chỉ có thể vừa rơi nước mắt vừa tiếp tục học, còn bị ông lão cười trêu là nhát gan.
Cũng may mắn là không lâu sau, Tiết Hoài Viễn tìm đến. Thầy của Tiết Hoài Viễn bảo sáu giờ sáng mai cậu ấy đi hái trà, còn buổi chiều cậu ấy không có gì làm nên bắt đầu đi lang thang một mình, kết quả là đi đến cửa hàng làm vàng mã.
Nhìn thấy Đào Thi Nam đang khóc, Tiết Hoài Viễn lập tức vào hỏi Đào Thi Nam có chuyện gì.
Đào Thi Nam xấu hổ lau nước mắt, giọng nói nhỏ đến mức gần như không thể nghe rõ: “Em hơi sợ.”
Tiết Hoài Viễn lập tức nói: “Nam Nam đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!”
Cha đã nói rằng kẻ mạnh phải bảo vệ kẻ yếu, ví dụ như em trai, em gái còn nhỏ.
Cha còn nói rằng, bọn họ luyện võ không phải để tấn công hay làm hại người khác, mà là để bảo vệ bản thân và giúp đỡ người yếu thế hơn.
Tiết Hoài Viễn luôn ghi nhớ những lời này.
Đào Thi Nam nhìn thấy Tiết Hoài Viễn to lớn hơn mình nhiều, tóm lại thì vẫn cảm thấy an tâm hơn một chút, nước mắt dần ngừng rơi.