Mục Bội Chi đã nghe không biết bao nhiêu lời khen ngợi, tán dương ngon ngọt nhưng đây là lần đầu tiên bà nghe thấy con trai của mình thẳng thắn bày tỏ sự yêu thích với bà như vậy.
Ba đứa trẻ trước không chỉ thông minh hơn người mà tính tình cũng rất độc lập. Từ nhỏ đã không thích gần gũi với cha mẹ, dường như rất khao khát chứng tỏ bản thân đã trưởng thành.
Cho nên bà và Thịnh Hạo Tồn theo nguyên tắc tôn trọng đứa nhỏ cũng dần quen với việc giữ khoảng cách nhất định với các con, không ôm ấp hay hôn hít một cách tùy tiện, cũng không thường xuyên nói những câu kiểu như "cha mẹ yêu con".
Ba đứa trẻ này từ nhỏ đã không còn thể hiện sự phụ thuộc vào họ, càng đừng nói đến việc nói yêu cha mẹ.
Thói quen này tiếp tục đến khi con trai út ra đời, bà vẫn nghĩ rằng đứa con trai út cũng giống như các anh chị của nó.
Hơn nữa mấy năm qua vợ chồng bà đều rất bận rộn, không có nhiều thời gian rảnh để ở bên con trai út.
Nếu không phải gần đây con trai út bỗng nhiên có những biểu hiện không bình thường, bà cũng sẽ không đột ngột muốn đưa con tham gia chương trình giải trí.
Hiện tại, bà thấy rất may mắn khi đưa ra quyết định này. Ở bên nhau nửa ngày đã khiến bà nhận ra rằng, đứa con trai út của bà thực sự rất thích gần gũi, cũng rất ỷ lại vào bà.
Khi bị bà bế lên thì sẽ dùng đôi tay nhỏ nhắn quấn quanh cổ bà, khi bị bà hôn lên mặt, dù có chút ngại ngùng nhưng ánh mắt vẫn sáng lên, rõ ràng là rất thích.
Vừa nãy khi bà hát, nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của đứa nhỏ, trong nháy mắt trái tim như muốn tan chảy, hận không thể dâng mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế giới đến trước mặt cho cục cưng nhỏ bé của mình.
Mục Bội Chi cảm thấy mình đã lâu lắm không được xúc động như vậy, ôm lấy đứa bé mềm mại, thơm ngát trong lòng, nhịn không được áp má vào đứa nhỏ rồi nói: "Mẹ cũng rất, rất yêu bé Mộc nhà chúng ta.”
Mục Mộc lập tức vui sướиɠ vô cùng, cả người cảm thấy như đang bay bổng, như đang nằm trên những đám mây trắng mềm mại.
Mẹ nói yêu cậu đấy! Là rất, rất, rất yêu đấy!
Dù không phải là yêu nhất, nhưng đã đủ làm cậu vui rồi.
Dù sao trong lòng mẹ vẫn còn có cha và các anh chị mà.
Dòng người trên phố dần tan hết, hai mẹ con họ mang số tiền kiếm được từ việc biểu diễn đi ăn ở một tiệm cơm. Kết quả tình cờ gặp được Hạ Vân và Hạ Tùng Khưu.
Lúc này Mục Mộc đang rất phấn khích, nhìn thấy Hạ Tùng Khưu lập tức chạy chậm tới, đầu va vào lòng Hạ Tùng Khưu.
Hạ Tùng Khưu vững vàng đỡ được cậu, Mục Mộc lập tức ngẩng khuôn mặt xinh xắn lên và nói: "Anh Tùng Khưu! Mọi người đã ăn cơm chưa?”
Hạ Tùng Khưu gật đầu, có chút tiếc nuối vì không đến muộn hơn một chút, như vậy là có thể cùng ăn với Mục Mộc rồi.
Nhưng việc gặp được Mục Mộc cũng làm cậu ấy thấy rất vui, cậu ấy xoa mái tóc mềm mại của Mục Mộc, nụ cười trên miệng có phần kiềm chế: "Nhà anh ăn rồi, còn em thì sao?”
Mục Mộc lấy ra trong cái túi nhỏ một nắm tiền giấy nhăn nheo, với giọng điệu đầy tự hào: "Em chưa ăn, mẹ em vừa kiếm được rất nhiều tiền, siêu lợi hại! Anh Tùng Khưu xem này!"
Hạ Tùng Khưu nhìn đống tiền lẻ có mệnh giá khác nhau trong tay cậu bé. Có rất nhiều đồng một đồng và năm đồng, tổng cộng cũng chưa chắc đủ một trăm đồng, lập tức cảm thấy cậu em trai xinh xắn này như chưa từng trải.
Hạ Tùng Khưu cũng không so sánh hay khen ngợi mẹ mình, chỉ là nói một cách khiêm tốn: "Mẹ anh đã vẽ một bức tranh cho thầy của anh nên bữa trưa hôm nay là do thầy anh mời."
Mục Mộc lập tức hào hứng thốt lên: "Oa! Hôm nay dì Hạ vẽ tranh sao? Có thể cho em xem được không?"
Hạ Tùng Khưu lập tức gật đầu: "Tất nhiên rồi, đi, anh dẫn em đi xem."
Nói rồi, cậu ấy thuần thục dắt tay nhỏ của Mục Mộc, đi đến trước mặt Hạ Vân nói: "Mẹ, Mộc Mộc muốn xem bức tranh mẹ vẽ hôm nay."
Hạ Vân vừa vui mừng vừa có chút ngại ngùng, lấy từ trong túi ra những bức phác thảo trước đó rồi nói: "Hôm nay dì vẽ không được đẹp lắm vì có hơi vội.”
Mục Mộc chưa xem đã khẳng định: "Dì quá khiêm tốn rồi, tranh dì vẽ chắc chắn rất đẹp!"
Hạ Tùng Khưu nghe vậy không kìm được mà nở nụ cười, như thể Mục Mộc đang khen ngợi cậu ấy vậy.
Cậu ấy nhận những bức phác thảo từ tay Hạ Vân, trải ra trên bàn cho Mục Mộc xem, giải thích: "Bức tranh vẽ màn trình diễn múa rối của thầy anh đấy."
Mục Mộc nhìn những bức tranh với ánh mắt sáng rực, tiếp tục khen: "Thật đẹp quá! Em cũng muốn xem múa rối!"
Hạ Tùng Khưu tự tin nói: "Khi nào anh học xong, anh sẽ biểu diễn cho em xem!"
Mục Mộc vui vẻ đáp: "Tuyệt quá! Cảm ơn anh Tùng Khưu!"
Bên cạnh, Mục Bội Chi đang trò chuyện với Hạ Vân, khi nghe thấy Mục Mộc khen ngợi bà trước mặt bạn bè thì trong lòng vô cùng sảng khoái nhưng khi Mục Mộc tiếp tục khen tranh của Hạ Vân, bà có chút ghen tị, nghĩ rằng đứa bé này gặp ai cũng khen!
Bà cũng muốn xem tranh của Hạ Vân rốt cuộc là đẹp đến mức nào!
Kết quả là vừa nhìn mới phát hiện ra Hạ Vân đúng thật là rất lợi hại.