[Thực sự là cả đời chỉ có một lần! Thế mà tôi lại có thể thấy chị đẹp của mình hát trên chương trình giải trí!]
[ Ha ha ha may mắn là tôi luôn theo dõi trực tiếp, nếu không thì đã bỏ lỡ lần xuất hiện này rồi.]
[Không ngờ chị đẹp có dùng thiết bị âm thanh rẻ tiền cũng hát hay như vậy, cảm giác khác hẳn với buổi hòa nhạc.]
[Khác hẳn với phiên bản chỉnh sửa trên CD, phiên bản trực tiếp hôm nay mềm mại hơn, cảm giác giống như khi còn nhỏ được mẹ ôm trong lòng, rất ấm áp, rất an toàn ]
[Đó là vì khi chị đẹp hát luôn nhìn về phía bé Mộc! Đứa nhỏ đáng yêu như thế mà! Đùng là chị đẹp cũng sẽ chìm vào tình mẫu tử.]
[Aaa, bé Mộc thật hạnh phúc, chị đẹp còn thiếu con gái không? Dù tôi đã 20 tuổi, nhưng tôi cũng muốn có một người mẹ như vậy.]
[Tôi xin gọi một tiếng mẹ trước đã!]
Bài hát không dài, chỉ khoảng bốn năm phút đã kết thúc.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều vỗ tay điên cuồng, Mục Bội Chi cũng không hề có vẻ của một ngôi sao nổi tiếng mà giống như một người biểu diễn đường phố bình thường, cầm mic một cách tự nhiên và nói: "Cảm ơn mọi người! Tôi và con trai đến đây để ghi hình chương trình, đội ngũ sản xuất yêu cầu phải kiếm tiền ngay tại chỗ để có thể ăn cơm. Trẻ con không thể chịu đói, nếu mọi người thích bài hát của tôi, hy vọng có thể ủng hộ một chút tiền tiêu vặt, chỉ cần một ít thôi."
Mục Mộc ôm cái chiêng đồng mà ông lão của gánh diễn xiếc đưa cho, bước từng bước ngắn đến trước mặt khán giả, cố gắng dùng giọng to nhất nói: "Cảm ơn anh, chị, các chú, các cô, các ông, các bà! Nhà cháu chỉ cần đủ tiền để ăn một bữa cơm thôi là được rồi!
Những người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi ở hàng ghế đầu tiên đã nhanh chóng đưa tiền rồi còn có người hưng phấn hỏi: “Cô có thể ký tên cho chúng tôi không? Chúng tôi rất thích phim của cô đóng, con gái tôi cũng thích. Khi nó về nhà trong kỳ nghỉ, tôi muốn tặng chữ ký của cô cho nó.”
Mục Bội Chi vui vẻ đồng ý, lấy một cây bút lông từ trong túi ra và bắt đầu ký tên cho họ.
[Aaa tôi ghen tị chết mất! Tôi còn chưa có chữ ký của chị đẹp đâu! ]
[Ghen tị điên cuồng! Giá mà tôi sống ở thị trấn này thì tốt biết bao.]
[Nếu tôi có mặt ở hiện trường, tôi sẽ đổ toàn bộ tài sản của mình ra để ủng hộ chị đẹp và bé Mộc!]
[Ai có thể từ chối một đứa trẻ dễ thương như bé Mộc chứ, huhu.]
[Đội ngũ chương trình này thật dám nghĩ dám làm! Nữ hoàng điện ảnh biểu diễn đường phố, võ sĩ hàng đầu chuyển sang làm việc công trường, diễn viên nổi tiếng rửa bát trong bếp, ngay cả đạo diễn nổi tiếng cũng bị ép phát cáu, thật sự quá tuyệt vời! ]
[ Nói đến đây, tôi còn tưởng rằng ảnh hậu Mục sẽ bị đội ngũ chương trình ép đến nổi giận trước. Dù sao thì phụ nữ thường nhạy cảm hơn, gia đình của chị ấy rất giàu có, chồng là đại gia, bản thân cũng kiếm được nhiều tiền. Không ngờ ảnh hậu lại thích ứng rất tốt, ngược lại đạo diễn nhìn có vẻ rất đàn ông lại nổi cáu trước.]
[Đã là thời đại nào rồi mà còn có định kiến như vậy, chị đẹp thật sự rất xuất sắc!]
Mục Mộc cầm cái chiêng đồng đi một vòng đã nhận được đầy ắp tiền lẻ.
Cậu ước lượng sơ sơ, số tiền chắc chắn lên đến vài trăm, nhiều quá.
Cậu nhanh chóng cất chiêng đi, nghiêm túc cúi đầu chào khán giả, giọng sữa vang dội hơn thường ngày: “Cảm ơn mọi người! Tiền đã đủ cho cháu và mẹ ăn cơm rồi!”
Các khán giả ở hàng ghế đầu ngay lập tức bị cậu bé xinh xắn như thiên thần làm cho mê mẩn. Thậm chí sau khi cậu nói rằng tiền đủ rồi, vẫn có người chủ động nhét tiền giấy vào túi nhỏ của cậu.
Mục Mộc che túi lại rồi lùi lại vài bước, một lần nữa nâng cao giọng: “Thực sự đủ rồi! Cảm ơn các chú, các cô, các ông, các bà! Tiền còn lại mọi người hãy mang về nhà mua kẹo cho bạn nhỏ trong nhà ạ!”
Mục Bội Chi ôm con trai nhỏ lên, cầm mic và để Mục Mộc nhắc lại một lần nữa. Lúc này khán giả mới từ từ bình tĩnh lại và không tiếp tục ném tiền nữa.
Mục Mộc ôm cổ mẹ, hào hứng như một fan hâm mộ thì thầm bên tai mẹ: “Mẹ ơi, mẹ vừa rồi rất tuyệt ạ! Hát thật sự rất hay!”
Đây là lần đầu tiên Mục Bội Chi được con trai khen ngợi, trên gương mặt xinh đẹp của bà hiện lên một nụ cười rạng rỡ, giọng nói cũng đầy niềm vui: “Cục cưng thích nghe mẹ hát không?”
Mục Mộc gật đầu như gà mổ thóc: “Thích! Rất thích!”
Mục Bội Chi cảm thấy trong lòng đầy ắp hạnh phúc, không kìm được đã hôn con trai một cái: “Vậy mẹ sẽ hát cho bé Mộc nhà chúng ta thật nhiều bài hát nhé.”
Mục Mộc vui mừng đến mức quên cả xấu hổ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mẹ: “Tuyệt vời quá! Mẹ thật tốt! Con thích mẹ nhất!”
Lần đầu tiên cậu nhận ra rằng không chỉ trẻ em khao khát nhận được lời khen từ cha mẹ, mà cha mẹ thực sự cũng rất thích nghe lời khen từ con cái.
Sau này cậu sẽ nói nhiều hơn những điều trong lòng mình, khen ngợi mẹ nhiều hơn!