Ông lão mời bọn họ: “Mau ăn nhân lúc còn nóng đi, thử xem món ăn ở đây có hợp khẩu vị không?”
Hạ Tùng Khưu lễ phép nói: "Cảm ơn thầy ạ.”
Ông lão múc cho cậu ấy một muỗng đậu hũ tôm: "Tùng Khưu, ăn nhiều một chút, mẹ Tùng Khưu cũng ăn đi, đừng khách sáo."
Hạ Tùng Khưu lại nói cảm ơn một lần nữa, sau đó cẩn thận gắp cho Hạ Vân một miếng cá chiên đầy dầu ớt đỏ, giọng điệu vẫn như trước, toát lên sự bá đạo: "Mẹ ăn cơm đi."
Hạ Vân hơi ngượng ngùng nói với ông lão: "Hôm nay thật sự cảm ơn ông rất nhiều."
Ông lão vẫy tay: "Đừng khách sáo làm gì, tôi mới phải cảm ơn hai đứa, mau ăn khi còn nóng đi.”
Hạ Vân lúc này mới cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
[Những món ăn đó trông ngon quá, không chịu nổi rồi, tôi phải đặt một phần đồ ăn bên ngoài thôi.]
[Thiên tài bé nhỏ Tùng Khưu của chúng ta lần này không có nhiều cơ hội thể hiện, chỉ có thể gắp thức ăn cho mẹ, Hạ Vân vẫn rất giỏi.]
[Trong số các khách mời, hiện tại họ là người được ăn ngon nhất, Tùng Khưu thật là hạnh phúc.]
Mục Bội Chi cũng nhận được thông báo từ nhóm chương trình, bà cúi xuống xoa đầu Mục Mộc và hỏi: "Cục cưng có đang đói không?”
Mục Mộc nói: "Con chỉ hơi đói một chút thôi, bữa sáng của mẹ con mình ăn khá muộn, con có thể chờ thêm một chút nữa rồi mới ăn bữa trưa."
Mục Bội Chi cười nói: "Vậy thì được, đợi mama kiếm tiền rồi mua món ngon cho bé Mộc của chúng ta nhé."
Nói xong, bà đi tìm ông lão trong đoàn xiếc để thương lượng một lúc. Ông lão hiểu ý của bà, cười vui vẻ gật đầu: "Không vấn đề gì."
Đúng lúc này, đám đông đang đứng xem xiếc chưa rời đi, đột nhiên nghe thấy tiếng trống vang lên, giọng ông lão vang dội: "Các bạn thân mến! Hôm nay đoàn xiếc của chúng tôi có mời tới một ngôi sao nổi tiếng, cô ấy tên là Mục Bội Chi, chắc chắn có người đã xem phim của cô ấy. Bây giờ ngôi sao nổi tiếng này muốn hát một bài cho mọi người nghe, các bạn có muốn nghe không?"
Theo lời quảng cáo của ông lão, đám đông tụ lại một lần nữa, hứng thú hét lên: "Muốn nghe!"
Mục Bội Chi mượn loa cũ của đoàn xiếc, thử microphone một chút, không hề chê bai thiết bị thô sơ, trực tiếp hát trên đường phố.
Giọng của bà rất hay, không hề trở nên thô ráp theo năm tháng, vẫn linh hoạt như một tinh linh trong núi rừng.
Dù âm thanh bị méo mó qua chiếc loa cũ rẻ tiền nhưng giọng hát vẫn rất trong trẻo. Tiếng ca êm dịu như làn gió ấm áp của mùa xuân, nhẹ nhàng thổi vào mặt khiến người ta cảm thấy thoải mái và thư giãn.
Bà từng biểu diễn bài hát này trong một buổi biểu diễn đếm ngược chào năm mới. Vì số lượng người muốn nghe bà hát quá nhiều nên vé của buổi biểu diễn đó đã bị đẩy giá lên rất cao. Nhiều người hâm mộ coi việc được nghe bà biểu diễn trực tiếp là niềm tự hào, nhiều năm sau vẫn không kìm được việc khoe khoang với người khác.
Nhưng bây giờ, trên con phố nhỏ hẻo lánh của thị trấn cổ này, không có sân khấu hay ánh sáng, không có nhạc đệm hay tiếng hò reo cuồng nhiệt của người hâm mộ, bà vẫn hát rất nghiêm túc.
Mục Mộc ngẩng đầu nhìn mẹ mình hát cho những cư dân của thị trấn này nghe, chỉ để kiếm chút tiền đưa cậu đi ăn trưa.
Bài hát này cậu đã nghe nhiều lần trong kiếp trước, đặc biệt là vào những lúc lo âu mất ngủ. Nhịp điệu chậm rãi, nhẹ nhàng như thể mẹ đang hát ru cho cậu, giúp cậu cảm thấy thư giãn hơn.
Nhưng ở kiếp trước, Mục Bội Chi luôn bận rộn với công việc, từ khi cậu có ký ức, bà chưa bao giờ hát ru cho cậu nghe, cậu muốn nghe mẹ hát còn phải giành vé vào buổi biểu diễn.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe mẹ hát trực tiếp, gần gũi như vậy, cảm giác thật kỳ diệu. Hình như còn hay hơn nhiều so với phiên bản chỉnh sửa mà cậu thường nghe ở kiếp trước, còn xúc động hơn cả lần đầu tiên cậu đi xem buổi biểu diễn.
Cậu cảm nhận được, bên cạnh các nốt nhạc, còn có sự vui vẻ và thư thái trong tâm trạng của Mục Bội Chi lúc này.
Khi ngôi sao nổi tiếng lúc nào cũng được chú ý đang tỏa sáng đứng giữa đám đông nhìn cậu bằng ánh mắt ấm áp đầy yêu thương, lần đầu tiên cậu cảm thấy mình đang được bao bọc trong tình yêu ấm áp.
Có lẽ mẹ vẫn luôn yêu thương cậu, nhưng trong kiếp trước, thời gian cậu ở bên mẹ thực sự quá ít. Cậu bận rộn với việc theo đuổi những thiên tài xung quanh, còn Mục Bội Chi thì bận rộn với việc quay phim. Bọn họ thậm chí không cả có thời gian ngồi cùng nhau để ăn một bữa cơm đoàn viên vào dịp năm mới.
Thực ra, cậu không muốn tham gia chương trình thực tế này lắm, cậu muốn ở nhà hơn. Nhưng để có thêm thời gian bên mẹ, cậu vẫn nghe lời đồng ý.
Bây giờ cậu thật may mắn vì mình đã không từ chối.
Khi Mục Bội Chi bắt đầu hát, người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp đã phát cuồng. Bình luận trên màn hình tràn ngập những tiếng hò reo “aaaa” cuồng nhiệt, mãi một lúc sau mới bắt đầu có người thảo luận về bài hát.