Tại cửa hàng đồ gỗ, chủ cửa hàng nhìn cô gái hai mươi tuổi đầu - Lưu Tâm My rồi lại nhìn Từ Tử Kỳ khoảng năm, sáu tuổi, giống như đây là một lựa chọn khó khăn. Cuối cùng, ông ấy quyết định bỏ qua việc chọn lựa và nói thẳng: "Nếu cả hai người đều muốn học thì có thể cùng nhau học."
Từ Tử Kỳ quay mặt đi, hừ một tiếng: "Cháu không muốn học cùng bà ta!"
Lưu Tâm My cũng không tỏ thái độ gì, cố tình kí©ɧ ŧɧí©ɧ Từ Tử Kỳ: "Con sợ học không nhanh bằng dì sao?”
Từ Tử Kỳ lập tức nổi giận: "Ai sợ cơ chứ?"
Cuối cùng, ông chủ quyết định nhận cả hai làm học trò.
[Bà mẹ kế này có vẻ quá hẹp hòi, không biết nhường nhịn đứa trẻ một chút sao?]
[Nhưng mà đột nhiên tôi lại cảm thấy mẹ kế với con riêng đấu đá nhau cũng thú vị đấy chứ.]
[Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!]
Tại quán trà, Tiết Hoài Viễn không thể thuyết phục chủ cửa hàng nhận mình làm học trò, sau một hồi suy nghĩ, cậu ấy lại hỏi thử: "Bác ơi, trong quán của bác còn thiếu người không? Cái gì cháu cũng làm được hết.”
Ông chủ nhìn cơ thể của cậu ấy, bắt bẻ hỏi: "Biết chẻ củi không?"
Tiết Hoài Viễn vội vàng gật đầu: "Biết ạ!"
Ông chủ dẫn cậu ấy ra sân sau, chỉ vào đống củi chưa được chẻ hết trong sân và nói: "Đi chẻ hết đống củi này, tôi sẽ không thu tiền trà của hai người nữa.”
Tiết Hoài Viễn hỏi: "Phải chẻ xong toàn bộ đống này ạ?”
Ông chủ có phần mất kiên nhẫn, hỏi: "Chẻ bao nhiêu thì chẻ bấy nhiêu. Nếu chẻ không đủ để bù tiền trà thì vẫn phải để cha cậu đến chuộc cậu về, nếu chẻ được nhiều thì tôi sẽ tính tiền công cho cậu."
Tiết Hoài Viễn không nói hai lời đã cầm rìu bắt đầu chẻ củi. Ông chủ thấy động tác của cậu ấy thành thạo mới yên tâm để cậu ấy tiếp tục, trước khi đi thì nhắc nhở cậu ấy một câu: "Chú ý an toàn, đừng làm bản thân bị thương, tôi không bồi thường nổi đâu."
Tiết Hoài Viễn đáp: "Bác yên tâm, cháu đã tập luyện việc này ở nhà."
Lúc này ông chủ mới hài lòng khoanh tay rời đi.
Khi Tiết Hoài Viễn chẻ xong đống củi, Tiết Triều Đống cũng đã trở về từ công trường.
Họ nhận được thông báo từ tổ chương trình, yêu cầu tự mình nghĩ cách giải quyết bữa trưa.
Tiết Triều Đống ăn cơm hộp trên công trường rồi xin quản lý công trường cho ứng trước một ít tiền công, định đến đón con trai, dẫn cậu ấy đi ăn cơm. Cuối cùng ông ấy lại phát hiện con trai đã trả xong tiền trà rồi.
Sau khi Tiết Hoài Viễn báo cáo xong tiến độ công việc với ông chủ, thấy ông chủ rất hài lòng, cậu ấy lại một lần nữa hỏi: "Bác ơi, bác có thể cân nhắc việc nhận cháu làm học trò không? Cháu có thể không nhận tiền công."
Ông chủ vẫn đưa cho cậu ấy hai mươi đồng và nói: "Sáng mai sáu giờ hãy đến đây, tôi sẽ dẫn cậu đi hái trà."
Tiết Hoài Viễn cuối cùng cũng yên tâm, cầm hai mươi đồng rồi cùng Tiết Triều Đống đi ra phố mua đồ ăn.
Cùng lúc đó, cuối cùng La Nghị Thần cũng thuyết phục được con gái mình học làm gốm. Bọn họ không gặp khó khăn gì từ thầy, việc bái sư khá thuận lợi.
Về phần bữa trưa, La Nghị Thần đã phải rửa bát trong phòng bếp của nhà hàng để trả nợ.
Sau khi Đào Thi Nam thành công bái sư, cuối cùng Đào Diệp Huy cũng không còn gây rắc rối cho đoàn quay chương trình nữa.
Tuy nhiên trong lúc ăn cơm, ông ấy đã gặp phải tình huống lúng túng giống như Tiết Triều Đống. Sau khi ăn xong mới biết rằng không thể sử dụng tiền tự mang theo đến chương trình mà phải tự kiếm tiền để trang trải.
Đào Diệp Huy không thể hạ mình làm công việc tạm thời, đúng lúc đó ông ấy lại gặp một người đàn ông trung niên nhận ra ông ấy tại nhà hàng. Ông ấy đã mượn tiền từ người đó để trả tiền bữa ăn.
[Còn có thể như vậy sao? Tổ chương trình làm phần này như thế là để cha mẹ nghĩ cách kiếm tiền cho con cái ăn cơm, sao đạo diễn nổi tiếng lại được đặc cách chứ?]
[Thôi đi, không thì đạo diễn nổi tiếng cái tôi lớn lại nổi giận mất. ]
[Cảm giác lần này vẫn là Hạ Vân lợi hại, một bức chân dung không chỉ giải quyết vấn đề bái sư mà còn kiếm được một bữa trưa.]
Ban đầu Hạ Vân không định để thầy của con trai mời ăn cơm, nhưng tổ chương trình lại nói không thể dùng tiền của mình mà ông lão biểu diễn múa rối lại rất nhiệt tình mời mẹ con họ. Cuối cùng, Hạ Tùng Khưu đã quyết định thay dì ấy, đi theo thầy đến quán cơm.
Ông lão đã gọi vài món đặc sản địa phương, lo lắng đến việc học trò nhỏ tuổi có thể không ăn được cay, ông ấy còn đặc biệt gọi thêm một đĩa đậu phụ xào tôm cho Hạ Tùng Khưu.
Những món ăn nóng hổi được mang lên bàn, mùi thơm xộc vào mũi.
Hạ Vân thích ăn cay, nhưng dì ấy lại không biết nấu ăn. Những năm qua sống ở nước ngoài, đã rất lâu dì ấy không được ăn món Trung Quốc chính gốc. Các nhà hàng Trung Quốc ở nước ngoài không đảm bảo vệ sinh, có lần còn khiến dì ấy bị tiêu chảy, nôn mửa, từ đó dì ấy đã có ám ảnh tâm lý và không dám đưa con trai đến đó nữa.
Giờ đây, nhìn những món ăn thơm phức trên bàn, dì ấy thậm chí nhịn không được nuốt nước miếng nhưng vẫn rụt rè, ngại ngùng không dám cầm đũa.