Cô bé dần dần kiểm soát được nỗi sợ trong lòng mình, tích lũy đủ can đảm rồi cô bé thò nửa người ra và e dè hỏi: "Ông ơi, ông đang làm con ngựa lớn đúng không ạ?”
Ông lão giật giật đôi mắt đυ.c ngầu, nhìn cô bé một cái rồi nói: "Là con ngựa giấy dùng để đốt cho người chết, không phải cháu sợ sao?"
Đào Thi Nam chầm chậm bước ra, đứng ở cửa thêm một lúc rồi hỏi: "Những thứ này, sau khi người ta chết thì có dùng được không ạ?”
Ông lão hừ một tiếng: "Ai mà biết được."
Đào Thi Nam thắc mắc hỏi: "Nhưng ông vừa nói đây là để cho người chết dùng mà."
Ông lão vẫn tiếp tục sắp xếp các thanh tre, không ngẩng đầu lên nói: "Là người sống muốn làm cho người chết dùng, còn người chết có nhận được hay không thì không ai chắc chắn."
Đào Thi Nam suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Nếu họ không nhận được thì chẳng phải ông làm việc vô ích sao?"
Ông lão nói: "Người sống chỉ cần đưa đủ tiền là được, quan tâm gì việc họ có nhận được đồ không, ông cũng đâu phải Diêm vương đâu.”
Đào Thi Nam suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng vậy, người còn sống hy vọng rằng gia đình họ có thể dùng những thứ này nên dù người chết có thực sự dùng được hay không. Chỉ cần người sống cảm thấy họ có thể dùng được thì ông cũng không phải làm việc vô ích."
Ông lão dừng lại một chút, ngẩng đầu lên nhìn cô bé khoảng năm, sáu tuổi rồi bất ngờ hỏi: "Cháu muốn học làm cái này à?"
Đào Thi Nam gật đầu, kiên định nói: "Muốn ạ.”
Ông lão cười nhẹ: "Vậy thì cháu phải cố gắng đừng khóc nữa."
Đào Thi Nam có chút ngượng ngùng, hít mũi rồi nói: "Cháu sẽ cố gắng không khóc."
[Nói thế nào nhỉ, đạo diễn nổi tiếng có vẻ còn không giỏi bằng cô con gái năm sáu tuổi của ông ấy.]
[Cười chết, đạo diễn hàng đầu hơn bốn mươi tuổi bị từ chối chỉ biết tức giận, còn cô bé chưa đầy sáu tuổi lại biết phải vượt qua nỗi sợ để tiếp tục cố gắng, đây thật sự là một chương trình cha mẹ nuôi con sao?]
[Nam Nam thật tuyệt! Quá dũng cảm! Hôn dì một cái đi.]
[Bây giờ tôi có hơi tin rằng cô bé thích đọc sách, cô bé chắc chắn có chút tài năng, những lời vừa rồi nhiều người trưởng thành cũng không nói ra được.]
[Chắc không phải là chương trình đã viết sẵn kịch bản cho cô bé để cô bé đọc theo chứ? Những lời đó không phải là những gì một đứa trẻ năm sáu tuổi có thể nói được đâu.]
[Trẻ em cũng có cách suy nghĩ riêng của mình, có những đứa trẻ ba, bốn tuổi đã có thể viết thơ, không thể nói đều là do cha mẹ viết hộ được.]
Ở một bên khác, Từ Tử Kỳ với Lưu Tâm My giữ khoảng cách ba mét, nhưng cả hai đều nhất quyết không mở miệng yêu cầu người thợ mộc nhận làm học trò.
Từ Tử Kỳ với khuôn mặt nhỏ lạnh lùng, tay chắp sau lưng, ưỡn ngực đi dạo trong cửa hàng một vòng, nhìn trái nhìn phải, nhưng không động tay sờ thử. Biểu cảm không chút thay đổi tựa như một vị vua cao ngạo đang kiểm tra lãnh thổ của mình, không giống những đứa trẻ khác khi nhìn thấy những thứ này thì kích động không thôi.
Những sản phẩm thủ công bằng gỗ trên kệ tuy không phải là những món đồ quý giá, nhưng rất tinh xảo, đặc biệt là mấy con hạc trắng chân dài được làm rất sống động, có thể thấy được sự chăm chút của người tạo ra. Còn một số con chim gỗ nhỏ bé cũng rất đáng yêu.
Lưu Tâm My đứng bên ngoài một lúc, cũng không nhịn được mà bước vào tham quan.
Chờ đến khi Từ Tử Kỳ đi đến chỗ giá gỗ khác để xem mô hình, cô ấy mới tiến lại gần những chú chim gỗ nhỏ bé.
Cả hai người đều không nói gì, cuối cùng vẫn là chủ cửa hàng lên tiếng trước: "Hai vị có muốn đặt làm gì không?"
Từ Tử Kỳ giữ nguyên khuôn mặt không nói gì, còn Lưu Tâm My chỉ vào những chú chim gỗ mập mạp và hỏi: "Cái này giá bao nhiêu?"
Chủ cửa hàng báo giá, Lưu Tâm My định lấy ví tiền ra, nhưng nhân viên công tác lại thông báo rằng trong thời gian quay chương trình không được sử dụng tiền cá nhân.
Lưu Tâm My ngay lập tức cảm thấy thất vọng, ngừng lại một lúc lâu rồi mới hỏi: "Xin hỏi, các bạn còn nhận học trò không?"
Chủ cửa hàng ngạc nhiên: "Cô muốn học điêu khắc gỗ à?"
Lưu Tâm My quay đầu nhìn cậu bé khó tính rồi gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi muốn học, có được không!"
[???]
[Đây là tình huống gì vậy? Chương trình không phải bảo trẻ em đi học sao? Sao cô ấy lại học rồi?]
[Có vẻ như nhóm khách mời này đều kỳ quặc hết.]
[Nếu mẹ kế đi làm học trò thì Từ Tử Kỳ sẽ làm gì?]
Không lâu sau, khán giả đã biết Từ Tử Kỳ sẽ làm gì. Cuối cùng cậu ta cũng đã bỏ qua hình tượng lạnh lùng, trực tiếp lao đến chen vào trước mặt Lưu Mỹ Tâm rồi nói với chủ cửa hàng: "Cháu cũng muốn học! Cháu thông minh hơn cô ta! Học trò phải được đào tạo từ nhỏ mới đúng!"
Chủ cửa hàng hoàn toàn sửng sốt, các bình luận cũng bị dừng lại hai giây rồi bắt đầu xuất hiện hàng loạt [Hahaha].
[Cuộc so tài giữa mẹ kế và con riêng cuối cùng đã bắt đầu, không biết là mẹ kế trẻ đẹp sẽ được thầy yêu thích hơn, hay là cậu bé đầy tiềm năng sẽ được thầy yêu mến hơn, các bạn hãy cùng chờ xem!]