Ở đoạn đường khác, Hạ Tùng Khưu đã tìm thấy nơi làm nhiệm vụ, đang cùng Hạ Vân xem múa rối bóng.
Hạ Vân vô cùng hứng thú với nhiệm vụ này, thậm chí còn lấy sổ phác hoạ từ trong túi ra vẽ ký hoạ, vẽ xong mới nhớ phải quay qua hỏi ý kiến chủ nhân.
Người biểu diễn múa rối bóng là một ông chú sáu mươi tuổi, nhìn bức tranh của dì ấy một lúc rồi khen tranh dì ấy rất đẹp, còn hỏi Hạ Vân có thể vẽ cho ông ấy một bức nữa được không.
Hạ Vân ngay lập tức đồng ý, sau đó hỏi lại: “Chú muốn cháu vẽ cái gì?”
Ông ấy do dự một lúc mới nói: “Có thể vẽ chân dung người được không?”
Hạ Vân gật đầu: “Được ạ, nhưng cháu chỉ mang theo bút than và sổ phác hoạ. Vẽ xong chỉ là tranh trắng đen, chú thấy được không ạ?”
Ông ấy vội vàng nói: “Trắng đen cũng được, trắng đen càng tốt.”
Sau đó ông ấy lại nhớ tới hỏi: “Nếu cháu không thấy người thật thì có vẽ được không?”
Hạ Vân: “Chú có ảnh chụp không ạ?”
Ông ấy lắc đầu, có chút mất mát nói: “Không có ảnh chụp, chưa kịp chụp.”
Nói xong, ông ấy lại thời dài nói: “Không thì quên đi.”
Hạ Vân: “Chú có thể nói cho cháu biết người này trông thế nào được không? Cháu có thể thử xem sao, nếu bức tranh không giống chú đừng trách cháu là được.”
Ánh mắt ông ấy sáng bừng đứng lên: “Được được được, không giống cũng không sao, làm phiền cháu rồi.”
Nói xong lập tức đưa cho Hạ Vân và Hạ Tùng Khưu hai cái ghế nhỏ, đặt dưới bóng cây, nhiệt tình tiếp đón hai người, nói: “Mau ngồi xuống nghỉ một lá. Khi nào bức tranh xong, chú sẽ mua nước có ga uống.”
Hạ Vân khách sáo một chút rồi mới kéo Hạ Tùng Khưu ngồi xuống, cô chuẩn bị giấy bút, bắt đầu vẽ theo mô tả của ông ấy.
Hạ Tùng Khưu ngồi ở bên cạnh im lặng nhìn, không làm phiền dì ấy.
Sắc màu đường phố cổ trấn có chút u ám, cây táo ven đường không biết đã sống bao năm duỗi thân vươn tán cây xanh biếc để che nắng cho người dân giữa cái nắng gắt của buổi trưa, cũng làm tăng thêm sức sống đầy màu sắc cho cổ trấn u ám.
Gió hè thổi qua, mang đến cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái, mát mẻ, ánh nắng xuyên qua tán lá cây chiếu xuống giấy vẽ của Hạ Vân khiến cho bức tranh đẹp đến mức khó tả.
[Không ngờ Hạ Vân lại biết vẽ tranh, mấy bức ký hoạ vừa rồi nhìn cũng không tệ lắm.]
[Vẽ được bức tranh thì có gì hiếm lạ, bây giờ sinh viên mỹ thuật hội hoạ ở khắp nơi, đến học viện mỹ thuật tìm bừa một sinh viên cũng có thể phác thảo bức tranh.]
[Tôi là sinh viên ngành mỹ thuật, nhưng tôi rất kém, trong thời gian ngắn như thế tôi mới chỉ đang gọt bút.]
[Sinh viên ngành mỹ thuật +1, năm nay thi cũng không tồi, may mắn lắm mới trúng tuyển vào một trong tám trường mỹ thuật lớn. Nhưng bản phác thảo như vừa rồi tôi cũng chưa làm được.]
[Người thường có thể không hiểu lắm, tôi thấy trình độ Hạ Vân ít nhất cũng tương đương với giáo viên ở trường năng khiếu nghệ thuật.]
[Thật hay giả vậy? Hay là thủy quân dẫn dắt đấy hả?]
[Đây không phải trình độ bình thường của giáo sư nghệ thuật đâu. Bản phác hoạ của cô ấy và cả việc bắt cảnh rất xuất sắc. Hơn nữa còn vẽ rất nhanh, toàn bộ quá trình không hề tẩy xóa hay sửa lại, trình bày rất thuần thục, có thể là đã tự xây dựng được một trình tự vẽ của riêng mình rồi.]
[Nói nhiều vậy, dù sao thì tôi ũng không tin cô ấy có thể vẽ được bức chân dung từ lời miêu tả của ông chú kia đâu.]
[Cũng không phải là không được nhưng sẽ rất khó khăn. Việc này yêu cầu người vẽ phải có sự am hiểu rất rõ về khung xương cùng cơ mặt, kỹ năng này từng được cơ quan công an dùng để truy bắt nghi phạm trước khi có chụp ảnh và theo dõi.]
[Hạ Vân không phải mẹ đơn thân bình thường sao? Cô ấy có thể giỏi như vậy sao?]
[Mỗi ngày đều phải chăm con thì làm gì có thời gian vẽ tranh? Cho dù trước kia cô ấy học đại học mỹ thuật thì một người phải chăm sóc một đứa trẻ cũng sớm quên hết các kỹ năng chuyên nghiệp rồi.]
[Không phải mấy người quên mất bé cưng Khưu Khưu chính là thiên tài nhỏ sao? Từ lúc bắt đầu phát sóng toàn là cậu bé chăm sóc mẹ, nếu như vậy thì bình thường Hạ Vân vẫn có thời gian làm việc riêng.]
[Đúng rồi! Thế mà tôi lại quên mất.]
[Vậy thì chương trình này không phải nên gọi là ‘Em bé thiên tài’ sao?]