Bé Con Cá Mặn Trong Chương Trình Giải Trí

Chương 7.2

Khu bình luận vô cùng sôi nổi, tổ chương trình lại cố ý không gỡ nút thắt, không quay bản phác thảo của Hạ Vân nữa. Ngược lại chỉ quay khung cảnh, làm cho người ta không thấy rõ rốt cuộc bức tranh của Hạ Vân trông thế nào.

Ông chú múa rối bóng có thể trình độ văn hóa không cao, lúc dùng từ miêu tả nhiều từ cũng không chuẩn, thậm chí nói xong còn bắt đầu nhớ lại quá khứ.

Cho đến lúc Hạ Vân đem bức tranh đã phác họa xong đưa cho ông ấy xem, ông ấy mới lấy lại tinh thần, không dám tin hỏi: “Cháu, cháu từng gặp mẹ đứa nhỏ sao?”

Hạ Vân nhẹ nhàng lắc đầu: “Cháu chưa từng gặp, đây là căn cứ theo lời miêu tả của chú mà vẽ ra, bức tranh không đẹp lắm, chú đừng cười nhé.”

Ông ấy nhìn hình bóng quen thuộc trên tờ giấy trắng, không kìm lòng được đưa tay chạm vào khuôn mặt của người phụ nữ trong tranh, giọng kích động có phần nghẹn ngào: “Bức tranh rất đẹp, quá giống, rất giống với ảnh chụp.”

“Năm đó mẹ đứa bé đột nhiên ngã bệnh, đưa đến bệnh viện vài ngày thì mất. Khi đó điều kiện trong nhà không tốt, bình thường cũng tiếc tiền đi ra tiệm chụp ảnh, ngay cả một tấm ảnh cũng không giữ lại. Chú sợ qua vài năm nữa không nhớ ra bà ấy trông như thế nào. Hôm nay thực sự cảm ơn cháu.”

Hạ Vân có chút xúc động, hốc mắt hơi đỏ, cúi đầu lau khóe mắt rồi ngượng ngùng nói: “Không có gì, chú không cần khách sáo.”

Ông ấy quý trọng cất bức tranh đi, chạy ra mua hai chai nước có gas, sau đó quay lại nói: “Hai đứa chắc là người tỉnh khác nhỉ? Bọn chú có tiệm cơm gia đình rất ngon, giữa trưa chú mời hai đứa qua tiệm ăn.”

Hạ Vân vội vàng nói: “Không cần, không cần, chú khách sáo quá rồi ạ. Chúng cháu tới để ghi hình cho chương trình. Nếu được thì chú có thể dạy con trai cháu múa rối bóng hai ngày được không ạ?”

Ông ấy lập tức đồng ý, nói: “Được, không thành vấn đề. Đây là nghề tổ tiên chú truyền lại, vốn định truyền lại cho đứa con nhưng nó lại không thích, nhất quyết phải vào thành phố.’’

Trong lòng Hạ Vân vốn có chút lo lắng, khi được ông ấy đồng ý thì cảm kích nói: “Cảm ơn chú! Vậy hai ngày tiếp theo làm phiền chú rồi.”

Ông ấy vui vẻ hớn hở nói: “Không phiền, không phiền, giới trẻ hiện nay không còn thích cái này nữa, đứa bé muốn học chú còn vui không kịp.”

[Hạ Vân vậy mà rất giỏi nha.]

[Khưu Khưu của chúng ta thông minh như vậy thì việc Hạ Vân có chút tài năng không phải là rất bình thường sao? Nếu không thì tôi sẽ nghi ngờ cô ấy có phải là người sinh Khưu Khưu không đấy.]

[Sinh viên đại học mỹ thuật quỳ một lạy, tôi vừa mới thử căn cứ theo lời miêu tả của ông chú mà vẽ, kết quả bức tranh không giống chút nào.]

[Vậy chương trình này có phải là ‘Gia đình thiên tài’ không?]

[Có thể đây là kịch bản được chuẩn bị sẵn bởi tổ chương trình, chúng ta không biết về vợ của ông lão này như thế nào, liệu ông lão nói giống thực sự là giống sao?]

[Mọi người có thể so sánh bản phác thảo chân dung với mô tả của ông lão. Hình ảnh hoàn toàn phù hợp với đặc điểm của nhân vật, cho dù là kế hoạch từ trước của nhóm sản xuất thì việc hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy cũng đã rất xuất sắc.]

[Tôi không quan tâm! Theo tôi thấy thì tranh vẽ của mẹ Khưu Khưu rất đẹp! Hơn nữa cô ấy còn là fan hâm mộ của ảnh hậu, tôi muốn xem cô ấy vẽ chân dung cho chị gái.]

[Tôi cũng muốn xem!]

[Mọi người, hãy để tổ chương trình nghe thấy tiếng gọi của chúng ta, nhanh chóng sắp xếp!]

[Sắp xếp đi!]

Mục Bội Chi, người được cue(*) bất ngờ, đang đứng giữa tiếng ồn ào và nhịp trống sôi động của đám đông, bế con trai mình ở hàng đầu để xem màn biểu diễn xiếc.

(*) Nhắc đến.

Không biết có phải vì tổ chương trình đang lắp đặt thiết bị hay là do mẹ con Mục Bội Chi quá đẹp mà đám đông đến xem xiếc ngày càng đông đúc, gần như lấp đầy con phố.