Người chủ trì ở đằng sau tuyên bố: “Kết quả của cuộc thi đã có! Chúng ta hãy chúc mừng bạn nhỏ Hạ Tùng Khưu đã chiến thắng ở vòng này.”
Mọi người đều bắt đầu vỗ tay, Hạ Tùng Khưu được gọi lên phía trước để nhận phần quà thần bí.
Người chủ trì đưa cho cậu ấy một túi gấm thêu thủ công xinh đẹp, sau đó hỏi: “Khưu Khưu muốn mở ra xem không?”
Hạ Tùng Khưu lạnh nhạt nói: “Không cần.”
Đôi mắt La Chu Chu mong chờ nhìn cậu ấy nhận phần thưởng, trốn vào lòng La Nghị Thần khóc.
Nhưng Hạ Tùng Khưu không liếc mắt nhìn cô bé lấy một cái, trực tiếp nhét phần thưởng vào trong tay Mục Mộc.
La Chu Chu lập tức ngừng học, cô bé cảm thấy cái túi tiền đó rất đẹp nên đưa cho người xinh đẹp nhất!
Mục Mộc chần chừ hỏi: “Anh Tùng Khưu, anh không nhìn cái gì bên trong mà đã cho em rồi sao?”
Hạ Tùng Khưu: “Lúc trước đã hứa là cho em rồi mà.”
Mục Mộc lại hỏi: “Bây giờ em mở ra được không?”
Hạ Tùng Khưu gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Mục Mộc mở túi gầm ra, phát hiện bên trong là một chuỗi vòng tay bằng gỗ đàn hương màu đỏ sậm, hạt châu rất nhỏ, mượt mà, bóng loáng, còn tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Người chủ trì giới thiệu: “Đây là gỗ đàn hương được nhập khẩu từ Ấn Độ, sáu mươi năm tuổi. Sau hơn hai mươi năm cất giữ, mùi hương đã trở lên dịu nhẹ, bạn nhỏ có thể đeo được.”
“Nhiệm vụ kế tiếp cũng có liên quan đến cái này. Thị trấn cổ này có lịch sử lâu đời, đây là nơi ở của rất nhiều nghệ nhân thủ công được kết thừa từ thời xưa xa xưa. Chuỗi vòng tay này cũng là được người thợ mộc già trong thị trấn đánh bóng.”
“Bây giờ ở chỗ tôi có sáu tấm thẻ nhiệm vụ tương ứng với sáu loại kỹ năng ngày xưa. Nhóm các bạn nhỏ phải rút thăm theo thứ tự dựa theo thành tích cuộc thi vừa rồi. Sau đó đi đến địa điểm trong tấm thẻ nhiệm vụ để bái sư học nghệ.”
“Khưu Khưu, cháu là người đầu tiên, hãy lên rút thẻ nhiệm vụ của cháu đi nào.”
Hạ Tùng Khưu đi lên quan sát một chút, thấy bên ngoài mấy tấm thẻ nhiệm vụ giống nhau như đúc. Cậu bé rút một tấm thẻ ngẫu nhiên, mở ra thấy mặt trên chỉ viết một chuỗi địa chỉ.
Mấy bạn nhỏ khác cũng theo thứ tự lên nhận thẻ nhiệm vụ. Tiếp đó cùng cha mẹ mình đi tìm địa điểm trên thẻ nhiệm vụ.
Hạ Tùng Khưu cố tình nhìn thẻ nhiệm vụ của Mục Mộc, trước khi tách ra còn nhỏ giọng nói với Mục Mộc: “Chút nữa anh sẽ đến tìm em.”
Mục Mộc gật đầu với cậu ấy, đi theo Mục Bội Chi đi ra cửa chính để đi tìm chỗ bái sư.
Tất cả mọi người đều không quen thuộc với nơi này, hỏi đường xung quanh mới tìm được đến nơi.
[Tiết Hoài Viễn đi đến quán trà, Từ Tử Kỳ là thợ mộc, La Chu Chu là làm đồ gốm, Hạ Tùng Khưu múa rối bóng, còn Đào Thi Nam là cái gì vậy?]
[Làm đồ vàng mã.]
[Ôi, cái này có hơi đáng sợ.]
[Còn không phải sao? Cô bé bị doạ đến bật khóc.]
[Tôi cảm thấy tạo hình của Đào Thi Nam, tóc đen dài còn mặc váy liền màu trắng nhìn còn đáng sợ hơn hình nhân trong tiệm vàng mã.]
[Hoá ra Khưu Khưu học múa rối bóng sao? Tôi có chút mong chờ đấy!]
[Tôi cũng muốn xem ông chủ nhỏ biểu diễn múa rối bóng haha!]
[Còn bé Mộc sao? Vẫn chưa tìm được chỗ sao?]
[Tìm được rồi, tìm được rồi! Để tôi xem làm cái gì nào?]
[Hahaha bé Mộc học diễn xiếc sao?]
[Người khác đều làm đồ thủ công, sao đến bé Mộc nhà chúng ta độ khó lại tăng vọt vậy?]
[Bé Mộc nhà chúng ta mới có bốn tuổi rưỡi! Bạn nhỏ có thể học được loại diễn xiếc tung hứng này không?]
[Tuy diễn xiếc phải tập luyện từ nhỏ nhưng tôi chỉ muốn nói tổ chương trình làm người đi.]
Lúc này đoàn diễn xiếc đang biểu diễn, có rất nhiều người dân vây xem, nhìn vô cùng náo nhiệt.
Khi Mục Bội Chi ôm Mục Mộc chen vào, người biểu diễn xiếc đột nhiên phun lửa làm Mục Mộc giật mình.
Còn có người liên tục lộn nhào ngược ra đằng sau, ngay sau đó còn có tiết mục trên không trung. Một cô bé đang tung bóng, ban đầu có hai quả, sau đó càng ngày càng nhiều, thêm nhiều tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, người xem hoa cả mắt.
Mục Mộc nhìn cảnh tượng trước mắt, cả người như bị sét đánh.
Cậu thật sự chỉ muốn đến thư giãn thôi!