Tốc độ của ba nhóm còn lại rõ ràng là không nhanh bằng bọn họ. Đào Thi Nam bóc rất khó khăn, vất vả lắm mới bóc được một quả, cuối cùng lại do cầm không chắc mà làm rơi trên mặt đất, tức giận đến mức thiếu chút nữa là rơi nước mắt.
Đào Diệp Huy vội vàng an ủi cô bé: “Không sao đâu Nam Nam! Chúng ta từ từ thôi, không cần nóng vội, Nam Nam đã rất giỏi rồi.”
Lúc này Đào Thi Nam mới kìm lại nước mắt, tiếp tục bóc vỏ.
La Chu Chu nhanh hơn Đào Thi Nam một chút nhưng cô bé đút cho La Nghị Thần được mấy quả thì đã bắt đầu nhịn không được cho vào miệng mình.
La Nghị Thần ở bên cạnh sốt ruột kêu: “Chu Chu! Cho baba ăn trước được không? Chờ cuộc thi chấm dứt baba bóc cho con ăn!”
Một bên khác, không biết có phải do Tiết Hoài Viễn dùng lực tay quá mạnh hay không mà lần nào bóc cũng làm quả vải vỡ tung toé, nước chảy xuống đầy cánh tay cậu bé. Tiết Hướng Đống cũng chỉ có thể ăn được lớp thịt quả không có chút nước nào.
Người chủ trì thấy thế đi tới nhắc nhở bọn họ: “Hoài Viễn đừng dùng sức lớn như thế, như thế khi bóc đều sẽ bị hỏng, không thể đếm được.
Tiết Hoài Viễn cau mày đồng ý, cuối cùng khi bóc quả tiếp theo vẫn y hệt lúc trước.
Từ Tử Kỳ làm trọng tài, không đối nghịch với tổ chương trình mà còn nghiêm túc đi qua đi lại kiểm tra, cuối cùng đứng ở trước mặt Mục Mộc.
[Mọi người ơi, mọi người đếm được không? Rốt cuộc bé Mộc với Khưu Khưu ai nhanh hơn vậy?]
[Khưu Khưu bóc nhanh hơn nhưng Hạ Vân ăn có hơi chậm.]
[Huhuhuhu tôi cũng muốn ăn quả vải do bé Mộc bóc.]
[Cậu bé bình tĩnh quá đi mất, không sốt ruột chút nào, đã vậy bóc quả nào cũng rất hoàn chỉnh! Lớp bên trọng cũng chưa bị hỏng lần nào!]
[Đúng thật! Thi thoảng Khưu Khưu vẫn không cẩn thận làm hỏng lớp thịt bên trong nhưng bé Mộc chưa làm hỏng lần nào!]
[Bé Mộc nhà chúng ta giỏi quá!]
[Thiên sứ nhỏ! Huhuhu muốn có một thiên sứ như này! Vừa xinh đẹp vừa hiểu chuyện lại còn tài giỏi!]
Khi còn lại ba phút cuối cùng, người chủ trì bắt đầu đếm ngược. La Chu Chu nhìn thấy Hạ Tùng Khưu bóc rất nhanh, lập tức gấp đến rơi nước mắt. Nhưng càng sốt ruột càng dễ làm hỏng việc, mấy quả liên tục mới bóc đến một nửa đã rơi trên mặt đất.
Đào Thi Nam hình như đã muốn từ bỏ, chậm rãi bóc vỏ.
Tiết Hoài Viễn vẫn không thể khống chế được lực đạo, vô tình làm nát mấy quả.
“Còn một phút đồng hồ cuối cùng!”
“Ba mươi giây!”
“Mười, chín, tám, bảy…”
“Đã hết giờ.”
Cuộc thi đã kết thúc, bóc tiếp cũng không được tính nhưng Mục Mộc vẫn bình tĩnh bóc xong nửa quả vải trong tay, ngẩng đầu lên hỏi Mục Bội Chi: “Mama muốn ăn nữa không?”
Mục Bội Chi lắc đầu, tuy rằng vải này ăn khá ngon, còn do con trai út bóc cho nhưng ăn nhiều một lúc, năm nay bà không muốn ăn vải nữa.
Mục Mộc nhìn Từ Tử Kỳ trước mặt, chìa quả vải ra hỏi: “Thất Thất, cậu ăn không?”
Từ Tử Kỳ sửng sốt, lại bắt đầu muốn làm mình làm mẩy, Mục Mộc nói thẳng: “Nếu cậu không muốn tôi sẽ đưa cho bạn nhỏ khác.”
La Chu Chu với Đào Thi Nam đều nhìn sang bằng ánh mắt mong chờ, còn có Hạ Tùng Khưu như hổ rình mồi đứng bên cạnh. Từ Tử Kỳ không do dự, cắn quả vải trắng mềm trong tay Mục Mộc, ăn được một nửa mới nhớ ra, hỏi: “Vừa rồi cậu gọi tôi là gì?”
Mục Mộc nói lại một lần nữa: “Thất Thất.”
Một bên má Từ Tử Kỳ phồng lên, nói chuyện không mấy rõ ràng: “Tôi tên Từ Tử Kỳ, không phải Thất Thất”
Kiếp trước, Mục Mộc vẫn luôn gọi cậu ta như thế, thoải mái hỏi: “Tôi biết cậu tên Từ Tử Kỳ, không được gọi cậu là Thất Thất sao?”
Từ Tử Kỳ ăn xong quả vải trong miệng, nhổ hạt ra, không được tự nhiên mà nói: “Tôi chưa nói là không được.”
Một lát sau, cậu ta đã nhấn mạnh: “Tôi lớn hơn cậu, cậu phải gọi tôi là anh.”
Mục Mộc còn chưa kịp nói gì cái gì, Hạ Tùng Khưu đã không nhịn được chạy tới chắn giữa hai người bọn họ, nói: “Phải công bố kết quả cuộc thi rồi”
Từ Tử Kỳ vẫn còn nhớ bản thân là trọng tại, vội vàng chạy tới tập trung với các trọng tài khác.
Hạ Tùng Khưu nhìn Mục Mộc, bá đạo nói: “Em không được gọi cậu ta là anh.”
Mục Mộc chớp mắt mấy cái, cố tình hỏi cậu ấy: “Tại sao ạ?”
Hạ Tùng Khưu cũng không giải thích: “Dù sao thì cũng không được.”
[Quả nhiên ông chủ nhỏ đúng là ông chủ nhỏ.]
[Bá đạo như thế có quá không vậy? Bé Mộc muốn gọi là gì thì gọi, không muốn gọi thì không gọi, quản cậu bé là gì?]
[Trẻ con thường có năng lực chiếm hữu mạnh, không cần phải nghiêm túc như thế đâu.]
[Tôi thích Khưu Khưu bá đạo như thế.]
Mục Mộc đột nhiên phát hiện trêu chọc Hạ Tùng Khưu năm tuổi rất vui, tiếp tục giả ngu: “Nhưng bọn họ đều lớn hơn em thì phải làm sao?”
Hạ Tùng Khưu: “Thế cũng không được gọi.”
Mục Mộc dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn cậu ấy, nói: “Trong nhà em còn có hai anh trai ruột, anh Tùng Khưu, anh nói xem phải làm sao bây giờ?”
Lần đầu tiên Hạ Tùng Khưu bị chặn lại không nói lên lời, một lúc sau mới nói: “Anh trai ruột thì thôi, không được gọi người khác.”