Bé Con Cá Mặn Trong Chương Trình Giải Trí

Chương 6.2

Nhóm khách mời không đọc được những lời công kích của cư dân mạng nhưng tất cả mọi người đều cảm nhận được mối quan hệ giữa Từ Tử Kỳ và Lưu Tâm My căng thẳng như thế nào.

Tổ chương trình cố gắng làm công tác tư tưởng cho Từ Tử Kỳ nhưng Từ Tử Kỳ không phối hợp. Đến cuối cùng người chủ trì chỉ có thể nói: “Vậy mời Tử Kỳ và Tâm My đến làm trọng tài cho mọi người đi.”

Mục Mộc nhìn Từ Tử Kỳ đang giận dỗi, nhịn không được thở dài trong lòng một cái.

Kiếp trước, quan hệ giữa Từ Tử Kỳ với Lưu Tâm My cũng vẫn căng thẳng nhưng thật ra Lưu Tâm My vẫn chưa từng làm chuyện gì không tốt với Từ Tử Kỳ.

Mục Mộc cảm thấy có thể Lưu Tâm My không biết cách ở chung với đứa con riêng có tính cách kỳ cục như Từ Tử Kỳ. Dù sao cô ấy bây giờ cũng chỉ mới 24 tuổi, chưa từng sinh con, lại còn gặp phải Từ Tử Kỳ có tính tình khó chịu nên không biết làm thế nào cũng là điều bình thường.

Hơn nữa dựa theo sự hiểu biết của cậu về tình huống này, Lưu Tâm My chưa chắc đã tình nguyện gả cho chú Từ, đây là một cuộc hôn nhân thương mại.

Cô ấy với chú Từ kết hôn nhiều năm vẫn không có con. Trước khi nhà họ Từ phá sản cô ấy cũng không vì gia sản mà làm điều gì xấu với Từ Tử Kỳ.

Sau khi nhà họ Từ phá sản, Từ Tử Kỳ bị người ta hãm hại nghiện ngập thân bại danh liệt cũng là Lưu Tâm My cùng cậu ta đi cai nghiện.

Lúc đó chú Từ đã qua đời vì bệnh tật, Lưu Tâm My hoàn toàn có thể bỏ mặc Từ Tử Kỳ.

Nhưng cô ấy không làm vậy.

Mục Mộc cũng không biết sau đó Từ Tử Kỳ suy nghĩ như nào, có hối hận vì đã giận dỗi Lưu Tâm My từng đấy năm hay không?

Nhưng cậu biết, khi Từ Tử Kỳ còn nhỏ rất muốn có một người mẹ.

Nếu có thể, cậu mong kiếp này Từ Tử Kỳ có thể xoá bỏ thành kiến với Lưu Tâm My càng sớm càng tốt.

Chỉ là bây giờ ở trong chương trình, Từ Tử Kỳ với cậu còn chưa thân quen, chuyện này để sau này từ từ hẵng nói đến.

Tổ chương trình chuẩn bị sáu cái bàn, trước mặt mỗi đội khách mời đều có một rổ vải tươi mới.

Lúc Đào Diệp Huy dạy Đào Thi Nam bóc quả vải, người chủ trì cười nói: “Bây giờ chưa bắt đầu cuộc thi, mấy bạn nhỏ có thể bóc cho mình ăn. Nhưng đến khi bắt đầu thì phải bóc cho cha mẹ ăn mới được tính nhé.”

Mục Mộc nhìn những quả vải thơm ngon trong rổ, không nhịn được bắt đầu thèm ăn.

Không biết có phải do cơ thể nhỏ đi hay không? Chứ kiếp trước cậu rõ ràng không hề để tâm việc ăn uống.

Cậu còn đang đứng một mình loay hoay, bỗng nhiên bị một thứ gì lành lạnh chặn ở miệng.

Hạ Tùng Khưu nhìn cậu hỏi: “Không muốn ăn à?”

Mục Mộc do dự một chút rồi vẫn há mồm cắn miếng vải vào miệng, nước đường ngọt ngào tan chảy trên đầu lưỡi như thể ngon hơn tất cả những quả vải cậu từng ăn ở kiếp trước.

Chắc chắn là do trẻ em thích ăn hơn.

Hạ Tùng Khưu thu tay về, hỏi: “Ăn ngon không?”

Mục Mộc gật đầu, cũng bóc cho cậu ấy một quả.

Hạ Tùng Khưu mỹ mãn trở về chỗ ngồi của mình sau khi ăn quả vải do Mục Mộc đút cho.

[Aaaaa chị em ơi! Tôi no rồi.]

[Tôi có tội nhưng bọn họ là real đấy huhu!]

[Cụng ly chúc mừng tình bạn!]

[Oẳng!]

Mục Bội Chi nhìn hai bạn nhỏ đút cho nhau ăn, trong lòng có hơi chua xót.

Bé Mộc có thể kết bạn là chuyện tốt. Dù sao cũng là Hạ Tùng Khưu đút cho ăn trước, bé Mộc đút lại có thể coi như là có qua có lại, không nhìn ra chút khuyết điểm nào.

Nhưng quả vải đầu tiên do con trai cưng của bà bóc lại không phải dành cho bà, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có phần không vui.

Bà vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy bé Mộc đưa một quả vải đã được bóc xong, mình bà đầy mong chờ: “Mama, vải này ngọt lắm, mama ăn đi.”

Mục Bội Chi lập tức cảm thấy trái tim tan chảy, tâm tình vui vẻ ăn quả vải đó.

Người chủ trì ở phía trước không biết tìm đâu ra một cái chiêng, bỗng nhiên gõ một cái rồi nói: “Đã bắt đầu tính thời gian, các bạn nhỏ cố lên!”

Mục Mộc vốn không quan tâm chuyện thắng thua, thậm chí còn muốn ăn vụng.

Nhưng nhìn thấy mẹ rất thích ăn quả vải cậu bóc lại bỗng nhiên có thêm tinh thần, bóc từng quả một cho Mục Bội Chi ăn.

Tốc độ tay của Hạ Tùng Khưu bên cạnh thật sự quả nhanh, Hạ Vân còn chưa ăn xong quả vải trong miệng thì cậu ấy đã bóc xong quả tiếp theo. Sau đó, tổ chương trình đành phải mang cho cậu ấy một cái đĩa, bảo cậu ấy bóc xong thì để vào trong đó.