Mục Bội Chi đứng ở bên ngoài chờ một lúc, không qua bao lâu đã thấy con trai mình đỏ mặt thở hồng hộc chạy ra khỏi phòng vệ sinh còn Hạ Tùng Khưu nhắm mắt chạy đuổi theo sau, gọi lớn: “Mộc Mộc, chậm một chút, chạy nhanh quá sẽ bị ngã đấy.”
Mục Mộc không trả lời Hạ Tùng Khưu, đôi chân ngắn cũn chạy càng nhanh hơn. Hạ Tùng Khưu đuổi sát đằng sau cậu, không ngừng nhắc cậu chạy chậm lại một chút.
Mục Bội Chi không biết đã xảy ra cái gì, chỉ cảm thấy hình ảnh này rất buồn cười.
Bà đi tới bế đứa con trai đang lao như tên lửa lên, cười hỏi: “Bé Mộc sao vậy? Cãi nhau với anh Tùng Khưu sao?”
Mục Mộc giãy ra khỏi lòng bà, tụt xuống dưới, quay mặt đi không nói lời nào, ngồi xổm một mình trong góc phòng.
Mục Bội Chi đành phải đến hỏi Hạ Tùng Khưu: “Tùng Khưu, bé Mộc nhà cô sao vậy?”
Hạ Tùng Khưu liếc mắt nhìn camera, nhỏ giọng nói: “Bây giờ không nói được ạ.”
Cư dân mạng trong phòng phát trực tiếp lập tức thấy tò mò.
[Đã xảy ra chuyện gì vậy? Khưu Khưu nói nhỏ cho cô biết với.]
[Hahaha, chắc không phải bé Mộc không cẩn thận tiểu ra quần đâu nhỉ?]
[Không được tung tin nhảm về bé Mộc nhà chúng tôi! Bé Mộc thông minh như thế, không thể tiểu ra quần được!]
[Tôi đã tua lại để soi thật kỹ, quần của bé Mộc nhà chúng tôi không ướt chút nào!]
[Vậy rốt cuộc là chuyện gì thế? Aaaaa thật muốn biết quá.]
Mục Bội Chi nghe Hạ Tùng Khưu nói vậy, trực tiếp tắt mic, xoay người bước đến trước mặt Hạ Tùng Khưu: “Hai chúng ta nói thầm thôi.”
Hạ Tùng Khưu cũng tắt mic, thì thầm với Mục Bội Chi một lúc.
Người xem trong phòng phát sóng không nghe được bọn họ nói cái gì, một đám người tò mò đến không chịu được.
[Đừng tắt mic mà chị đẹp ơi! Để bọn em nghe một chút đi huhuhu!]
[Rất tò mò nha, tôi tự nguyện trả giá, chỉ cần nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra là được.]
[Vì sao Khưu Khưu cũng tắt mic nhanh vậy? Không khoa học chút nào!]
Mục Bội Chi biết rõ đầu đuôi, nhịn không được muốn bật cười nhưng lại sợ bị con trai nghe thấy, nhẫn nhịn vô cùng vất vả.
Cục cưng của bà thật sự rất dễ xấu hổ, sau này phải chơi nhiều hơn với các bạn nhỏ khác mới được.
Mục Bội Chi lấy kinh nghiệm hành nghề hai mươi năm khó khăn điều chỉnh sắc mặt thật tốt, đi ra dỗ dành một lúc mới dỗ được con trai. Người chủ trì ở đằng sau cũng tuyên bố tập đầu tiên của chương trình chính thức bắt đầu.
Địa điểm tổ chương trình lựa chọn đầu tiên là thị trấn cổ. Trong thị trấn có rất nhiều kiến trúc bằng gỗ, đường phố được lát gạch đá, phía trước còn có một cây cầu đá hình vòm, nhìn qua rất có hương vị cổ kính.
Người chủ trì dẫn sáu đội khách mời đi dạo trên đường một lúc, sau đó đi vào một ngôi nhà cổ to lớn, rộng rãi.
Trong sân bày mấy bộ bàn ghế bằng gỗ, trên bàn còn để mấy giỏ đầy trái vải tươi, đỏ rực trông rất ngon miệng.
Người chủ trì giới thiệu: “Vải này đều được hái từ trên núi xuống từ sáng sớm hôm nay, vừa to lại vừa ngọt! Sau đây xin mời mấy bạn nhỏ bóc vỏ quả vải rồi đút cho cha mẹ mình ăn, trong vòng mười phút cặp nào ăn thành công nhiều quả vải nhất sẽ giành chiến thắng!”
Nhóm cha mẹ vỗ tay đầu tiên, Hạ Tùng Khưu đột nhiên hỏi: “Chiến thắng có thưởng không ạ?”
Người chủ trì cười nói: “Đương nhiên là có rồi! Cặp chiến thắng sẽ giành được một phần quà bí mật, hơn nữa còn được ưu tiên lựa chọn trước trong vòng chơi tiếp theo đó.”
Hạ Tùng Khưu gật đầu, lặng lẽ tắt microphone rồi đi đến bên cạnh Mục Mộc: “Em có thích phần thưởng không?”
Mục Mộc không để ý nói: “Em sao cũng được.”
Cậu cũng không phải chỉ mới bốn tuổi rưỡi thật, chỉ là một trò chơi nhỏ thôi mà, thắng thua cũng không khác gì nhau.
Hạ Tùng Khưu lại nghĩ cậu muốn thắng nhưng ngại không nói. Trong lòng âm thầm quyết định nhường phần thưởng chiến thắng lại cho Mộc Mộc.
Trước đó người chủ trì có hỏi: “Có bạn nhỏ nào không biết biết bóc vỏ vải không? Có không ạ? Có thì mới giơ tay nhé.”
Đào Thi Nam giơ tay lên rồi rất nhanh lại bỏ tay xuống.
Người chủ trì lập tức tiến lên hỏi cô bé: “Nam Nam, cháu biết bóc vỏ quả vải không?”
Đào Thi Nam rụt rè nói: “Cháu chưa từng bóc nhưng cháu có thể học.”
Người chủ trì cười nói: “Nam Nam giỏi quá! Nó rất đơn giản, chút nữa hay nhờ cha hướng dẫn nhé?”
Đào Thi Nam gật gật đầu: “Vâng ạ.”
Người chủ trì lại hỏi: “Còn có bạn nhỏ nào không biết bóc vải không?”
Từ Tử Kỳ đứng ở ngoài rìa, mặt không chút biểu tình giơ tay lên, không phối hợp nói: “Cháu không biết, cũng không muốn học.”
Người chủ trì đi đến trước mặt cậu bé, hỏi: “Vì sao vậy? Cháu nhìn các bạn nhỏ khác kìa, Nam Nam cũng nói là sẽ học, đến lúc đó mấy bạn đều tự bóc cho cha mẹ ăn vải, một mình cháu đứng bên cạnh nhìn sao?”
Đột nhiên sắc mặt Từ Tử Kỳ đen lại, nhìn Lưu Tâm My, nhỏ giọng nói: “Cháu không thèm bóc vải cho bà ta.”
Lưu Tâm My nghe được những lời cậu bé nói, thẫn thờ nhìn chằm chằm gạch lát trên mặt đất, không có ý định dỗ dành cậu bé.
[Quan hệ của bạn nhỏ này với mẹ kế khá căng thẳng đấy, như thế cũng rất xấu hổ đi.]
[Nghe nói mẹ ruột Từ Tử Kỳ mới mất năm trước, sau nửa năm Lưu Tâm My đã gả vào, nếu là tôi tôi cũng không thể chấp nhận được.]
[Sao Lưu Tâm My không dỗ cậu bé vậy? Cứ đứng thế thôi sao?]
[Sao tổ chương trình lại mời bọn họ thế? Tôi thấy khó chịu quá.]
[Có thể là có người muốn nổi tiếng đến phát điên rồi. Hiện tại chương trình có độ hot lớn như vậy, tham gia một kỳ xong có khi cô ta còn có thể ra mắt nữa đó.]
[Một người mẹ kế như cô ta cũng có thể nổi tiếng sao?]
[Nổi tiếng bằng tai tiếng cũng là nổi tiếng.]
[Sau này chuyên đi đóng vai mẹ kế sao? Tôi thấy được đó.]