Từ Tử Kỳ đứng một mình bên ngoài như thể ồn ào bên cạnh không liên quan gì đến bản thân.
[Nhưng mà cảnh này buồn cười thật đấy hahaha.]
[Tiết Hoàn Viễn choáng váng, tỏ vẻ không hiểu mấy người này đang làm cái quái gì.]
[Hahaha, tôi còn nghĩ Đào Thi Nam thật sự muốn ngồi cùng với La Chu Chu nhưng hoá ra lại là vì Mục Mộc.]
[Thật sự không ngờ tới, nhanh như thế đã có cảnh tranh nhau rồi. Bé Mộc nổi tiếng quá biết làm sao giờ, mẹ già lo lắng quá.]
[Khưu Khưu của chúng ta mới là người chiến thắng cuối cùng, bé Mộc vì cậu bé nên mới từ chối La Chu Chu đúng chứ?]
[Xem ra EQ của bé Mộc Mộc rất cao nha, ban đầu tôi cũng không nhận ra cậu bé đang từ chối La Chu Chu đâu.]
[Tôi cảm thấy La Chu Chu rất đáng ghét, khóc lên nghe rất phiền.]
[Tôi cũng không thích La Chu Chu, cứ như một công chúa nhỏ vậy, nghĩ cả thế giới phải xoay quanh mình chắc?]
[Mọi người, cũng không phải chuyện gì lớn mà. Phản ứng của La Chu Chu giống trẻ con bình thường mà.]
[Thật ra, có rất nhiều bạn nhỏ còn không bằng La Chu Chu đâu. Ít nhất La Chu Chu không nói thẳng là không muốn ngồi cùng Đào Thi Nam.]
[Trẻ con chưa học được các quan tâm cảm nhận của người khác là điều rất bình thường.]
[Tôi không quan tâm người khác như nào, chỉ biết bé Mộc nhà chúng tôi là thiên sứ thôi.]
Tổ chương trình không ngờ bọn họ chưa bắt đầu đã xảy ra chuyện, bọn trẻ đã tranh giành người bạn bản thân muốn chơi cùng.
Cuối cùng vẫn phải để người chủ trì ra mặt yêu cầu cha mẹ và bạn nhỏ nhà mình ngồi cùng nhau. Xe buýt rộng rãi nên tạm thời tách mấy bạn nhỏ ra trước thì mới công bằng.
Mục Mộc ngồi bên cạnh Mục Bội Chi, bản thân có phần ngơ ngác. Cậu vẫn không hiểu tại sao lại có nhiều người muốn ngồi cùng cậu đến thế.
Mục Bội Chi mỉm cười, nhéo cái má phúng phính của con trai, nhỏ giọng hỏi: “Cục cưng bị dọa sợ sao?”
Mục Mộc lắc đầu như trống bỏi: “Không ạ.”
Sau đó cậu lại nhìn không được hỏi: “Mama, vì sao các chị…”
Mục Bội Chi giả bộ thở dài: “Ai bảo bé Mộc nhà chúng ta được yêu thích như thế chứ.”
Mục Mộc lập tức ngơ ngác, rõ ràng cậu chẳng giỏi cái gì mà mấy bạn nhỏ khác lại vô cùng tài năng.
Vì sao La Chu Chu với Đào Thi Nam không thích mấy người Hạ Tùng Khưu mà lại thích cậu vậy?
[Nhìn vẻ mặt ngơ ngác này của bé Mộc thì chắc cậu bé cũng không biết bản thân đáng yêu như nào đâu nhỉ?]
[Có phải mấy bạn nhỏ đều thích chơi với những người có vẻ ngoài xinh đẹp không?]
[Đúng rồi! Hồi còn nhỏ tôi cũng thích chơi với bạn có vẻ ngoài xinh xắn.]
[Không chỉ riêng mấy bạn nhỏ mà người trưởng thành cũng vậy. Thế mới nói thế giới này là phải nhìn mặt mới được.]
[Xong rồi, xong rồi! Tôi đã có thể tưởng tượng được cảnh sau này bé Mộc sẽ bị một đàn ong bướm vây quanh, huhu cục cưng của mẹ thật đáng thương.]
Xe buýt chậm rãi ra khỏi thành phố, quang cảnh bên ngoài cửa sổ dần thay đổi từ một rừng bê tông trở thành trời xanh mây trắng cùng núi non trập trùng.
Cảm xúc của trẻ con đến nhanh hết cũng nhanh, Đào Thi Nam với La Chu Chu cũng ngừng khóc dưới sự khuyên bảo của người nhà. La Chu Chu còn xin lỗi Đào Thi Nam, Đào Thi Nam cũng tha thứ cho cô bé.
Vì thế đến cuối cùng hai cô gái nhỏ vẫn ngồi cùng nhau, chia sẻ niềm vui với nhau khi nhìn thấy hình ảnh mới mẻ bên ngoài cửa sổ.
Mục Mộc thấy hai người họ làm hoà thì cũng yên lòng. Sau đó cậu lập tức thấy mệt mỏi, bất tri bất giác dựa vào lòng mẹ ngủ một mạch. Lúc đến nơi cũng là Mục Bội Chi ôm cậu xuống xe.
Không chỉ mình cậu, một lúc sau La Chu Chu với Đào Thi Nam cũng ngủ trên xe, chỉ có ba cậu bé còn lại không chợp mắt chút nào trong suốt phần đường còn lại.
Lúc Mục Mộc bị đánh thức đã phát hiện bản thân đang được mẹ ôm, cậu lập tức xấu hổ, tránh camera rồi dùng hai tay che khuôn mặt nhỏ, nói: “Mama để con xuống đi.”
Mục Bội Chi thả cậu xuống, cười hỏi: “Cục cưng muốn đi WC à?”
Mục Mộc vốn không có ý đó nhưng sau khi nghe mẹ hỏi đột nhiên lại cảm thấy muốn đi WC. Cốc sữa đậu nành to đùng sáng nay hình như đã được tiêu hoá hết rồi.
Cậu xấu hổ gật đầu, nói nhỏ: “Đợi một lát nữa cũng được ạ!”
Mục Bội Chi sợ con trai sẽ đi tiểu trước mặt nhiều người, đến lúc đó không chỉ riêng bà mất mặt mà ngay cả cậu con trai vốn luôn để ý đến hình tượng này sợ là cũng sẽ vô cùng buồn bã.
Vì thế Mục Bội Chi trực tiếp dắt con trai đi hỏi nhân viên xem phòng vệ sinh ở đâu. Nhân viên chỉ chỗ cho hai người rồi còn nhắc nhở các bậc cha mẹ khác đưa con đi vệ sinh.
Mục Bội Chi đưa con trai đến trước cửa WC nam, cúi xuống hỏi: “Cục cưng tự mình đi được không?”
Mục Mộc gật đầu: “Được ạ.”
Mục Bội Chi nghe Tôn Thanh Lan nói gần đây bé Mộc toàn tự đi WC một mình, đánh răng, rửa mặt hay thay quần áo gì đó cũng tự mình làm, nhất quyết không cho người khác giúp đỡ.
Nhưng bà vẫn cảm thấy con trai út vẫn còn nhỏ, chưa biết chăm sóc tốt cho bản thân. Hơn nữa bây giờ đang ở bên ngoài, không phải ở phòng em bé ở nhà, phòng vệ sinh cũng không phải thiết kế dành riêng cho trẻ con nên bà vẫn có phần lo lắng.
Vì thế Mục Bội Chi quay lại đằng sau, vẫy tay với Hạ Tùng Khưu: “Anh Tùng Khưu giúp cô vào bên trong cùng bé Mộc nhé.”
Hạ Tùng Khưu lập tức chạy chậm đến, dắt tay Mục Mộc nói: “Cùng đi thôi.”
Mục Mộc đành phải cùng đi với cậu ấy đến phòng vệ sinh, trong này chỉ có một cái bệ vệ sinh nhỏ dành cho trẻ em.
Mục Mộc không muốn đi trước mặt Hạ Tùng Khưu, cậu đứng ở cửa nói với Hạ Tùng Khưu: “Anh Tùng Khưu, anh ra ngoài trước đi.”
Hạ Tùng Khưu không đồng ý: “Cô Mục bảo anh đi với em.”
Mục Mộc khó xử nói: “Nhưng trong đó chỉ có một chỗ.”
Hạ Tùng Khưu kiên trì nói: “Hai người dùng được.”
Trẻ con không nhịn được tiểu tiện, Mục Mộc thật sự sợ bản thân không nhịn được mà tiểu ra quần nên không tiếp tục giằng co với Hạ Tùng Khưu nữa.
Hạ Tùng Khưu dắt tay Mục Mộc đi đến trước cái bệ vệ sinh nhỏ cho trẻ em, thả tay ra hỏi: “Có cần anh cởϊ qυầи giúp em không?”
Vẻ mặt Mục Mộc lập tức cứng lại, đỏ mặt nói: “Không cần!”
Hạ Tùng Khưu vẫn lo lắng nhìn cậu, Mục Mộc gấp đến mức không nhịn được. Cuối cùng vẫn chỉ có thể đỏ mặt cởϊ qυầи đi vệ sinh trước cái nhìn chăm chú của Hạ Tùng Khưu.
Mà Hạ Tùng Khưu lại không có chút ngại ngùng nào, thật sự giải quyết chung với cậu.
Mục Mộc lớn đến thế này, lần đầu tiên trong hai đời trải qua chuyện xấu hổ như thế.
Hồi còn nhỏ cậu cũng từng nghe qua chuyện đám nam sinh thi đi tiểu với nhau nhưng cậu chưa bao giờ làm chuyện này với người khác.
Thật sự rất xấu hổ!
Tất cả là tại Hạ Tùng Khưu!