Sau phần giới thiệu ngắn gọn của chương trình, sáu đội khách mời đã có hiểu biết nhất định về nhau.
Thấy thời gian không còn sớm, người chủ trì trực tiếp yêu cầu cha mẹ dẫn theo nhóm bạn nhỏ chuẩn bị xuất phát.
Phương tiện di chuyển chương trình chuẩn bị là một chiếc xe buýt, nhóm cha mẹ phải sắp xếp hành lý, tạm thời không thể trông con.
La Chu Chu đã chờ không được nữa, như tên lửa nhỏ dẫn đầu chạy vọt tới cửa xe, đi lên ngồi vào hàng đầu tiên, cô bé vô cùng phấn khích vẫy cái tay nhỏ bé với Mục Mộc: “Mục Mộc! Ngồi ở đây!”
Mục Mộc còn chưa có phản ứng gì đã bị Hạ Tùng Khưu kéo cổ tay lại.
Hạ Tùng Khưu trưng ra khuôn mặt nhỏ lạnh lùng. Tuy không nói gì nhưng Mục Mộc có thể nhìn ra Hạ Tùng Khưu muốn ngồi cùng cậu.
Nói ra thì cũng kỳ lạ, hôm nay phải là ngày đầu tiên Hạ Tùng Khưu quen cậu mới đúng, không hiểu tại sao lại luôn muốn ở cùng một chỗ với cậu.
Lúc nãy khi các bạn nhỏ khác giới thiệu bản thân, Hạ Tùng Khưu luôn nhìn người khác lấy một cái, ngược lại lại cứ nhìn cậu chằm chằm.
Kiếp trước cũng không như thế, Mục Mộc thắc mắc nghĩ.
Trí nhớ cậu không tốt lắm, đã quên hết những chuyện hồi còn nhỏ. Từ khi có ký ức cậu luôn cố gắng để theo kịp anh chị phía trước, những việc khác đều không có sức để quan tâm.
Cậu chỉ có thể nhớ mang máng rằng từ lúc lên trung học cậu và Hạ Tùng Khưu đã luôn bận rộn với công việc riêng của bản thân, rất lâu sau mới có cơ hội gặp mặt.
Cái lần cùng nhau đi xem bộ [Theo dấu trong rừng nhiệt đới] trong rạp chiếu phim, Hạ Tùng Khưu đã cố tình dành mười mấy giờ đồng hồ để bay đến gặp cậu. Vốn định sau khi xem phim xong thì sẽ cùng nhau ăn cơm, cuối cùng công ty của Hạ Tùng Khưu đột nhiên có chuyện gấp nên chỉ có thể vội vàng trở về xử lý.
Mục Mộc đột nhiên nhận ra được đó là lần cuối họ gặp nhau ở kiếp trước.
La Chu Chu vẫn ở trên xe gọi tên Mục Mộc, cô bé không chỉ có tính tình hoạt bát, giọng cũng lớn, làm mấy bạn nhỏ khác cũng nhìn sang bên này.
Mục Mộc lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt mất hứng của Hạ Tùng Khưu, quay đầu nhìn Đào Thi Nam phía sau, hỏi: “Chị Nam Nam, chị có muốn ngồi cùng chị Chu Chu không ạ?”
Đào Thi Nam không ngờ Mục Mộc chủ động nói chuyện với mình, đỏ mặt ngượng ngùng gật đầu. Mục Mộc cười nói với La Chu Chu: “Chị Chu Chu, chị Nam Nam nói muốn ngồi cùng chị.”
La Chu Chu rõ ràng rất bất ngờ nhưng cô bé không trực tiếp từ chối ngồi cùng Đào Thi Nam. Chỉ là ánh mắt lại nhìn chằm chằm phía Mục Mộc, rõ ràng vẫn muốn ngồi cùng Mục Mộc.
Trẻ con còn rất khó che dấu cảm xúc, Đào Thi Nam cũng nhìn ra mong muốn của La Chu Chu. Cô bé buồn bã cúi đầu, giấu đi khuôn mặt xấu hổ đến mức đỏ ửng, trông như muốn tìm một nơi đem giấu mình đi. Không qua bao lâu cô bé không nhịn được bắt đầu rơi nước mắt.
Nhóm cha mẹ vừa mới cất hành lý xong thấy vậy thì có chút ngạc nhiên, Lưu Tâm My và Hạ Vân thậm chí còn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đào Diệp Huy vụng về bắt đầu dỗ dành con gái. Bình thường công việc của ông ấy khá bận rộn, thời gian ở cùng con gái vô cùng ít. Đào Thi Nam lại không quá thân thiết với ông ấy nên ông ấy luống cuống tay chân dỗ dành một lúc lâu nhưng Đào Thi Nam vẫn khóc thút thít.
La Nghị Thần nghiêm mặt, nhỏ giọng dạy dỗ La Chu Chu: “Chu Chu, như thế là không ngoan, con làm như vậy sẽ làm em Nam Nam buồn.”
Bình thường La Chu Chu ở nhà đều được mẹ với ông bà nội chiều chuộng. Bây giờ đột nhiên bị cha mắng ở trước mặt nhiều người như vậy, cô bé cảm thấy rất tủi thân, oa một tiếng rồi khóc, vừa khóc vừa nói: “Con chỉ muốn ngồi cùng Mục Mộc thôi mà.”
Đào Thi Nam đang được Đào Diệp Huy ôm trong lòng, nghe được La Chu Chu nói vậy, cô bé giơ tay lau nước mắt, khóc thút thít nhỏ giọng ê a nói: “Con… con cũng muốn ngồi cùng Mục Mộc.”
Hạ Tùng Khưu nghe hai cô bé nói thế, trong ánh mắt đầy sự cảnh giác, sợ Mục Mộc bị người khác cướp mất.
Cậu ấy nắm chặt tay Mục Mộc, hiển nhiên là không muốn buông ra.
Mục Mộ có chút đau đầu, không hiểu vì sao hai cô bé kia lại nhất quyết muốn ngồi cùng cậu.
Tiết Hoài Viễn mờ mịt nhìn bọn họ, không biết mình phải làm gì.