Đội đầu tiên là đạo diễn Đào Diệp Huy và con gái Đào Thi Nam. Đào Thi Nam mặc bộ váy liền màu trắng, làn váy dài đến mắt cá chân, tóc đen dài để mái bằng, nhìn rất điềm đạm văn nhã. Khi được hỏi có sở thích gì không, cô bé nhỏ giọng trả lời là thích đọc sách.
Người chủ trì kinh ngạc hỏi: “Nam Nam thích đọc sách gì vậy? Có phải truyện tranh không? Hay là sách từ vựng?”
Đào Diệp Huy trả lời thay con gái: “Con bé đã biết đọc chữ, gần đây thích đọc truyện xưa và thơ ca hiện đại.”
[Nếu tôi nhớ không lầm thì cô bé còn chưa đến sáu tuổi đúng không?]
[Đúng vậy, không phải sáu tuổi mới bắt đầu học tiểu học sao? Bây giờ trường mẫu giáo đều đáng sợ như vậy à?]
[Giáo dục sớm chăng?]
[Thật đáng sợ, đây là đang đốt cháy giai đoạn đúng không?]
[Trẻ em thì nên có tuổi thơ vui vẻ, hạnh phúc, không nên bắt đầu sớm như thế.]
Lúc khu bình luận đang ầm ĩ thảo luận vấn đề giáo dục cho trẻ thì Mục Mộc lại đang nhìn Đào Thi Nam.
Cậu không xa lạ gì với Đào Diệp Huy, còn biết sau này Đào Thi Nam chính là tác giả kiêm biên kịch nổi tiếng trẻ nhất, chuyên nghiên cứu về những cách phạm tội chưa có lời giải và viết tiểu thuyết trinh thám.
Tiểu thuyết của cô ấy không chỉ bán chạy trong nước và ngoài nước mà còn được cải biên thành tác phẩm điện ảnh và truyền hình, giành không ít giải thưởng danh giá. Nhất là bộ [Theo dấu trong rừng nhiệt đới], không chỉ giành được giải biên kịch giỏi nhất, tình hình phòng vé cũng vô cùng khả quan và cũng rất hot ở nước ngoài.
[Theo dấu trong rừng nhiệt đới] nói về truyện những người canh phòng trong rừng nhiệt đới săn lùng phần tử tội phạm. Nhân vật chính của bộ truyện là một thanh niên trẻ tên Vũ Cảnh, tuy cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại không may hy sinh.
Mục Mộc có ấn tượng sâu sắc với bộ này vì Mục Bội Chi diễn vai mẹ của Vũ Cảnh nên cậu đã cố ý dành thời gian để đi ra rạp chiếu phim xem bộ phim này. Hình như là xem cùng Hạ Tùng Khưu.
Lúc ấy giá trị con người của Hạ Tùng Khưu đã rất cao, công việc vô cùng bận rộn, không biết cậu ấy đã làm cách nào để có thời gian đi xem phim với cậu.
Xem xong cậu mới biết Đào Thi Nam viết xong bộ truyện này đã dừng sáng tác. Lúc đối mặt với máy quay phỏng vấn tình trạng không tốt lắm, rõ ràng mới hơn hai mươi nhưng lại giống như đã mất hết sức sống.
Mục Mộc mơ hồ nhớ ra nhân vật chính trong truyện có nguyên mẫu ngoài đời thực, quả thật cũng vì việc công mà hy sinh.
Hơn nữa cậu còn có thể cảm nhận được người viết truyện có chút tình cảm đặc biệt với nhân vật chính. Nỗi đau mất đi người thân yêu quan trọng ở cuối bộ truyện cực kỳ bi ai làm cho cậu cùng với những người xem khác vô cùng xúc động.
Cậu không biết cuối cùng Đào Thi Nam có vượt qua được chuyện này không bởi vì kiếp trước cậu cũng chỉ sống đến 23 tuổi.
Cậu chỉ hy vọng sau khi bản thân mất đi ở kiếp trước, người nhà của cậu sẽ không đau lòng vì cậu.
“Mộc Mộc.”
Mục Mộc nghe thấy có người gọi mình, chợt thoát ra khỏi suy nghĩ của bản thân, lấy lại tinh thần rồi cậu quay đầu nhìn Hạ Tùng Khưu đang đứng bên cạnh, đối phương nhỏ giọng hỏi: “Em làm sao vậy? Không khỏe sao?”
Mục Mộc lắc đầu nói: “Em không sao.”
Hy vọng kiếp trước Hạ Tùng Khưu không phải khổ sở vì cái chết của cậu.
Bỗng nhiên Hạ Tùng Khưu đưa tay sờ trán cậu, không thấy nóng thì mới tạm thời tin tưởng lời cậu nói. Sau đó lén lút nắm lấy tay cậu, nói nhỏ: “Vừa rồi nhìn em không có vui vẻ chút nào.”
Mục Mộc bất ngờ với sự nhạy bén của Hạ Tùng Khưu nhưng việc này cậu không thể nói với người khác, càng không thể nói cho Hạ Tùng Khưu mới có năm tuổi.
Cậu cười với Hạ Tùng Khưu, cố tình dùng giọng điệu trẻ con nói: “Cảm ơn anh Tùng Khưu, em thật sự không sao đâu.”
Hạ Tùng Khưu nhìn cậu một cái nhưng cũng không nói gì nữa.
Người chủ trì đã giới thiệu xong cha con Đào Diệp Huy. Lúc Đào Thi Nam được Đào Diệp Huy dắt tay trở lại vị trí còn không nhịn được nhìn sang chỗ Mục Mộc, như thể rất ngạc nhiên với cậu bé xinh đẹp đến khác thường này.
Đội thứ hai được giới thiệu là Mục Bội Chi và Mục Mộc. Ngay sau đó là La Nghị Thần cùng với con gái La Chu Chu.
La Chu Chu mặc một cái váy xòe màu vàng nhạt, đầu thắt hai bím tóc. Nhìn có vẻ rất hoạt bát, trong thời gian ngắn đã có thể biết hết mặt mấy bạn nhỏ khác.
Mục Mộc cảm giác nghe cái tên La Chu Chu này có chút quen tai, một lúc sau mới nhớ ra rằng hình như kiếp trước có một vận động viên trượt băng nghệ thuật cũng tên là La Chu Chu, còn từng giành được huy chương vàng.
Chỉ là sau này cô ấy đã gặp tai nạn trong khi thi đấu, bị bạn nam đồng hành ném văng ra ngoài. Chấn thương quá nặng nên đã biến thành người thực vật.
Đã thế lúc đó cô ấy còn đang yêu đương với bạn nam đó, nghe nói trước khi thi đấu hai người họ đã cãi nhau một trận do bạn nam ở bên ngoài…
Mục Mộc nhìn cô bé mới chỉ sáu tuổi đứng trước mặt, không xác định được đó có phải cô ấy hay không?
Đúng lúc này, người chủ trì hỏi La Chu Chu có sở thích gì không. Cô bé cười hì hì, xách váy xoay vòng, giọng nói giòn tan: “Cháu thích nhảy múa và thích trượt băng.”
Người chủ trì lại hỏi: “Là trượt băng nghệ thuật sao?”
La Chu Chu vô cùng hào hứng nói: “Đúng ạ!”
La Nghị Thần sờ bím tóc của con gái, giải thích với mọi người: “Bốn tuổi Chu Chu đã bắt đầu học trượt băng nghệ thuật, con bé còn nhỏ tuổi như thế đã không sợ ngã. Người làm cha là tôi đây nhìn đến là đau lòng nhưng con bé lại không khóc lần nào khi bị ngã mà còn tự mình đứng lên tiếp tục tập luyện.”
Người chủ trì khen ngợi: “Chu Chu thật dũng cảm.”
Lúc này Mục Mộc đã xác định được vận động viên trượt băng nghệ thuật kia chính là La Chu Chu.
p/s: Mình đang cần thêm 1-2 bạn edit chung, bạn nào thích bộ truyện và có đam mê có thể nhắn tin cho tớ nhé.