Mục Bội Chi nói chuyện với Hạ Vân một lúc, vất vả lắm mới khiến người hâm mộ này bớt kích động.
Bà lại đi chào hỏi đơn giản với người quen cũ, còn chưa nói được mấy câu đã nhìn thấy con trai út đang bưng một cái đĩa lớn chạy tới chỗ bà: “Mama, ăn sáng thôi. Anh Tùng Khưu đã giúp con lấy cho mama một phần.”
Mục Bội Chi vội vàng giúp con trai cầm cái đĩa rồi lại cầm lấy sữa đậu nành Hạ Tùng Khưu đưa để lên bàn ăn, sau đó nói: “Cảm ơn Tùng Khưu, cũng cảm ơn bé Mộc nhà chúng ta.”
Nói xong bà không nhịn được ôm lấy khuôn mặt nhỏ xinh mềm mại của con trai hôn một cái. Mục Mộc bị hôn thì rất xấu hổ, khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng lên án: “Mama, không được hôn con trước mặt nhiều người, vẫn còn đáng phát sóng trực tiếp đấy.”
Mục Bội Chi bị cậu chọc cười, xoa đầu con trai, nói: “Sao bé Mộc lại dễ ngại ngùng vậy chứ? Được rồi, được rồi, lần sau mama hôn con sẽ không để người khác thầy là được.”
Mục Mộc gật đầu, lại nói: “Mama, mama làm tóc con rối tung rồi.”
Mục Bội Chi phát hiện con trai út rất để ý hình tượng giống như mình, còn để ý hơn nhân vật của công chúng là bà.
Mấy đứa nhỏ hình như đã lớn hơn trong khoảng thời gian bà vắng mặt.
Trong lòng Mục Bội Chi có hơi xúc động, đưa tay chỉnh lại tóc cho con trai, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi bé cưng, mama không kiềm được, lần sau không thế đâu. Chúng ta ăn sáng trước nhé? Ăn sáng xong mama sẽ làm cho con kiểu tóc xinh đẹp nhất.”
Mục Mộc rộng lượng nói: “Không sao đâu ạ! Nhưng con muốn một kiểu tóc đẹp trai chứ không phải xinh đẹp.”
Mục Bội Chi buồn cười: “Được, mama làm cho bé Mộc kiểu tóc đẹp trai như của anh Tùng Khưu.”
Mục Mộc theo bản năng nhìn về phía Hạ Tùng Khưu thì lại phát hiện mặt Hạ Tùng Khưu có hơi đỏ lên.
Cậu thắc mắc, Hạ Tùng Khưu bị làm sao vậy?
[Hahahahahahahahaha.]
[Các chị em bình tĩnh một chút, tôi không nhìn thấy gì nữa rồi.]
[Hahaha bé Mộc đáng yêu quá đi! Có phải muốn cô đây cười chết rồi thừa kế thẻ tín dụng của cô phải không?]
[Nhỏ như thế mà đã biết làm đẹp mà lại còn không muốn xinh đẹp muốn đẹp trai cơ. Chết rồi tôi cười nhiều đau bụng quá.]
[Nhưng mà Khưu Khưu nhóc đỏ mặt cái gì vậy chứ?]
[Ồ.]
[Chậc.]
[Hehe.]
[Hehehe]
[???]
Nhân viên phục vụ mang hai cái tiểu long bao nóng hổi đến, Mục Mộc ngửi thấy mùi thơm, lập tức không thể nghĩ đến gì khác.
Cậu nói cảm ơn với chú phục vụ rồi đưa cho Mục Bội Chi đôi đũa, cẩn thận nhắc nhở một câu: “Mama cẩn thận bỏng.”
Lời Mục Bội Chi định nói lại bị con trai cướp mất, vẻ mặt có phần ngơ ngác sau đó lại nhịn không được cười nói: “Cảm ơn bé cưng, cục cưng cũng phải cẩn thận không nóng đó.”
Mục Mộc gật đầu, tuy rằng bây giờ cậu vừa thèm ăn vừa đói nhưng hành động cũng không có vẻ nóng vội. Cậu cẩn thật gắp một cái tiểu long bao vỏ mỏng để vào trong bát, còn chấm thêm dấm chua, cẩn thận thổi nguội một lúc mới bắt đầu ăn.
Vừa mới ăn được một miếng nhỏ, đột nhiên cậu lại nhớ ra, hỏi: “Cô Hạ, anh Tùng Khưu, hai người muốn ăn một chút không? Tiểu long bao này ăn ngon lắm.”
Hạ Vân vẫn có phần khẩn trương, vội vàng nói: “Không cần, không cần, cảm ơn Mộc Mộc, cô đã ăn thử rồi, Mộc Mộc mau ăn đi.”
Mục Mộc nhìn về phía Hạ Tùng Khưu: “Anh Tùng Khưu thì sao?”
Hạ Tùng Khưu mím môi, bộ dạng muốn ăn nhưng ngại nói.
Trong lòng Mục Mộc cảm thấy buồn cười, gắp một cái tiểu long bao để vào trong đĩa nhỏ rồi đưa cho Hạ Tùng Khưu, nói: “Ăn ngon lắm, anh Tùng Khưu cũng thử một chút đi.”
Hạ Tùng Khưu kiềm chế mà nói: “Cảm ơn.”
[Huhuhu bé Mộc đúng là thiên sứ mà, một tri kỷ ấm áp.]
[Bé ăn ngoan quá.]
[Khưu Khưu ăn cũng rất ngoan! Hai đứa ngoan quá, tôi khóc chết mất.]
[Thanh lịch, thật sự là rất thanh lịch!]
[Có thật là bé Mộc mới chỉ bốn tuổi rưỡi không? Cũng quá hiểu chuyện rồi.]
[Một cô gái mười sáu, mười bảy như tôi vẫn chỉ biết ăn mảnh, nào đã biết học cách chia sẻ thức ăn với người khác.]
[Đây là cách giáo dục của giới có tiền đúng không?]
[Huhuhu, cục cưng đáng yêu quá, muốn cắn một cái.]
[Tôi đã mua bao tải trên mạng, kiểu nào cũng có để xem bé Mộc thích màu nào.]
[Trộm một người cũng là trộm, trộm hai người cũng là trộm, không thì chúng ta…]
[Thêm cả Khưu Khư nữa! Cả hai đứa luôn hehe.]
Mục Bội Chi và Mục Mộc xuống cuối cùng, khi hai mẹ con họ đang ăn sáng thì những cha mẹ và các bạn nhỏ khác đã ăn xong từ sớm, đang tự giới thiệu với nhau.
Hạ Vân và Hạ Tùng Khưu không tham gia với bên kia. Hạ Vân ngồi đối diện Mục Bội Chi, nhìn thần tượng ăn sáng, cô ấy không dám quang minh chính đại nhìn chỉ thi thoảng liếc mắt nhìn một cái.
Hạ Tùng Khưu bản lĩnh hơn cô ấy, ăn xong tiểu long bao Mục Mộc gắp cho rồi cầm lấy một miếng khoai lang nướng Mục Mộc đưa cho cậu ấy, vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Mục Mộc.
Chờ bọn họ ăn xong, người chủ trì chương trình gọi mọi người tập trung lại một chỗ, chính thức giới thiệu sơ qua về từng nhóm khách mời.