Bé Con Cá Mặn Trong Chương Trình Giải Trí

Chương 4.1

Hạ Tùng Khưu nhìn thiên thần nhỏ xinh đẹp trước mắt, cẩn thận đưa tay ra một lần nữa, nói: “Lần này anh sẽ không làm đau em đâu.”

Mục Mộc vô cùng tự nhiên để tay lên lòng bàn tay cậu ấy, hai người tay trong tay đi xuyên qua đám người đến khu tự phục vụ.

Đối với mấy cậu bé bốn năm tuổi mà nói, chỗ để đồ ăn trong khách sạn có hơi cao. Mục Mộc chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy thức ăn trên đó là gì nhưng rất khó khi dùng cánh tay ngắn cũn của mình để lấy đồ ăn.

Khi Mục Mộc còn đang nuốt nước miếng nhìn khoai nướng thơm ngào ngạt, Hạ Tùng Khưu quen việc lấy ra một cái đĩa to từ trong máy khử trùng, lợi dụng ưu thế chiều cao giúp cậu lấy một củ khoai nướng to nhất, ngon nhất, sau đó hỏi: “Còn muốn ăn gì không?”

Không biết có phải là do trước đây từng rất thân thiết hay không mà khi Mục Mộc đối diện với Hạ Tùng Khưu thì lại không có một chút cảm giác người trưởng thành nào, cười tủm tỉm nhìn cậu ấy: “Cảm ơn anh Tùng Khưu, em ăn bánh bao nhỏ, trứng luộc nước trà với cả sữa đậu nành nữa.”

Hạ Tùng Khưu bình tĩnh gật đầu, đưa đĩa cho Mục Mộc: “Cầm lấy trước đã.”

Hai tay Mục Mộc cầm cái đĩa còn to hơn đầu cậu, giống một chiếc đuôi nhỏ đi theo sát Hạ Tùng Khưu chờ được cho ăn.

Hạ Tùng Khưu đi đến bên cạnh cái nồi nhỏ chứa trứng luộc nước trà, kiễng chân lấy thìa múc quả trứng luộc trong nước trà ra, cẩn thận đổ hết nước rồi mới để vào trong đĩa của Mục Mộc.

Mục Mộc ngước khuôn mắt nhỏ nhắn lên cười với cậu ấy: “Cảm ơn anh, cho em một quả nữa để cho mama.”

Hạ Tùng Khưu không mất kiên nhẫn, lại múc một quả trứng luộc trong nước trà ra, sau đó hỏi: “Đủ chưa?”

Mục Mộc vội vàng nói: “Đủ rồi, đủ rồi, cảm ơn anh ạ!”

Hạ Tùng Khưu lại lấy sữa đậu nành cho cậu, lần này còn tự động hỏi: “Cô Mục có cần không?”

Mục Mộc gật đầu: “Có ạ!”

Còn về phần bánh bao trong l*иg hấp, với chiều cao của Hạ Tùng Khưu thì quả nhiên cũng không thể với tới.

Cậu ấy cầm hai ly sữa đậu nành đi tới, vẻ mặt nghiêm túc nói với nhân viên khách sạn: “Chú ơi, cho cháu hai cái bánh bao, cháu cảm ơn ạ.”

Nhân viên phục vụ cười nói: “Được rồi, hai đứa về chỗ trước đi, chút nữa chú mang ra cho.”

Hai người cùng nói cảm ơn, nhìn vô cùng lễ phép.

Nhân viên phục bị chinh phục bởi sự đáng yêu của hai người, cười tươi đến mức mắt híp lại thành một đường: “Bạn nhỏ không cần khách khí đâu, sữa đậu nành có hơi nóng, chú ý an toàn, đừng để đổ nhé.”

Hạ Tùng Khưu khẽ gật đầu, đang chuẩn bị trở về cùng Mục Mộc thì đột nhiên có một bé trai cao hơn bọn họ một đoạn đi tới hỏi: “Xin chào, có cần giúp không?”

Đối mặt với người lạ, Mục Mộc khôi phục lại suy nghĩ người lớn, cảm thấy bạn nhỏ này là một người rất thích giúp đỡ người khác, mỉm cười hiền lành: “Không cần đâu, cảm ơn ạ.”

Hạ Tùng Khưu thấy Mục Mộc cười với cậu bé khác lập tức cảm thấy không vui.

Nhưng nghĩ đến chuyện Mục Mộc không gọi người khác là anh cũng không nhận giúp đỡ của người ta, cậu ấy có hơi đắc ý.

Cậu bé bị Mục Mộc từ chối lại nhìn phía Hạ Tùng Khưu, Hạ Tùng Khưu cũng nói: “Không cần, cảm ơn.”

Cậu bé có hơi mất tự nhiên gãi gãi đầu, tự giới thiệu: “Tôi tên là Tiết Hoài Viễn, năm nay bảy tuổi, baba của tôi là Tiết Triều Đống. Hai người tên gì?”

Mục Mộc còn chưa kịp mở miệng đã nghe Hạ Tùng Khưu nói: “Em ấy tên là Mục Mộc, tôi tên Hạ Tùng Khưu.”

Tiết Hoài Viễn lặp lại tên của hai người một lần, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhớ rồi, về sau có chuyện gì cần giúp thì có thể tới tìm tôi.”

Hạ Tùng Khưu không trả lời, ánh mắt khi nhìn Tiết Hoài Viên còn có chút cảnh giác.

Người này cao hơn cậu ấy, sức lực cũng lớn hơn.

Nếu Tiết Hoài Viễn tranh Mục Mộc với cậu ấy, cậu ấy không chắc sẽ thắng được.

Mục Mộc không cảm nhận được mùi thuốc súng của Hạ Tùng Khưu đối với Tiết Hoài Viễn, cười nói với Tiết Hoài Viễn: “Cảm ơn cậu.”

Hạ Tùng Khưu thấy Mục Mộc cười với Tiết Hoài Viễn, sắc mặt lập tức trùng xuống, nhịn không được thúc giục: “Mộc Mộc, chúng ta về ăn sáng đã.”

“Được.” Mục Mộc nói xong rồi lễ phép nói với Tiết Hoài Viễn: “Chúng tôi đi ăn trước đây.”

Tiết Hoài Viễn nhìn hai người cùng nhau rời đi, không hiểu sao ánh mắt có vài phần cô đơn.

[Hahaha, bạn nhỏ này chắc chắn cũng muốn chơi với bé Mộc của chúng ta.]

[Ông chủ nhỏ không hổ danh là ông chủ nhỏ, cưng chiều bé Mộc nhà chúng ta quá đi.]

[Hic, không hiểu sao có cảm giác như đang bắt Pokemon.]

[Bạn nhỏ Hạ Tùng Khưu, mùi dấm chua của cháu bay đến xuyên qua màn hình đến nhà cô rồi, chua quá đi.]

[Hahahaha, du͙© vọиɠ chiếm hữu của ông chủ nhỏ thật lớn.]

[Trẻ em kết bạn cũng phải tranh giành, chắc chắn Khưu Khưu muốn làm bạn thân nhất của bé Mộc nhà chúng ta.]