“Cắt!”
“Sau cảnh này, buổi sáng chỉ quay đến đây thôi, mọi người đi ăn cơm trước đi.”
Đạo diễn vừa nói xong, cả đoàn làm phim đều nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh này chính là cao trào của bộ phim đã dành cả buổi sáng để quay. Tuy nói kỹ năng diễn cảnh hành động của diễn viên chính đều thuộc hàng đỉnh cao trong ngành nhưng đạo diễn Vương vẫn luôn muốn có cảnh quay tốt hơn, có một chút chi tiết không hài lòng đều phải quay lại, bây giờ mới đạt đến được mức đạo diễn Vương yêu cầu.
“Cô Mục vất vả rồi.”
Mục Bội Chi nhận lấy điện thoại di động từ trợ lý, khách sáo trả lời diễn viên hợp tác cùng: “Thầy Tần cũng vất vả rồi.”
Sau khi khách sáo nói chuyện mấy câu, Mục Bội Chi cầm điện thoại trở về phòng trang điểm được dựng tạm thời.
Từ trước đến nay, đạo diễn Vương đều lấy cảnh thật để quay, điều kiện ở khe núi đơn sơ, dù là ảnh đế, ảnh hậu có địa vị cao cũng chỉ có thể cố mà chịu đựng.
Phòng trang điểm của Mục Bội Chi thực ra là cái lều dựng bằng gỗ, bốn phía dùng cọc gỗ cố định tấm vải để che tầm nhìn, bên trên thêm cái mái che để che mưa che nắng, gió to một chút có thể thổi bay.
Trợ lý của đoàn làm phim cầm cặp l*иg đựng cơm cùng giỏ hoa quả tới, nhìn Mục Bội Chi nói: “Cô Mục ăn cơm trước đi.”
Trên núi giao thông bất tiện, vật tư khó vận chuyển vào, điều kiện sinh hoạt của đoàn làm phim không được lạc quan.
Rau trong cơm đều là mua ở thôn bên cạnh, mỗi ngày đều giống nhau chứ đừng nói là có hoa quả, thỉnh thoảng mới có thể mua một chút hạnh chua và dương mai từ thôn dân gần đó, ngay cả dưa hấu cũng không được ăn vì điều kiện tự nhiên ở đây không thích hợp để trồng dưa hấu.
Mục Bội Chi liếc mắt nhìn hộp trái cây bên cạnh cặp l*иg đựng cơm, bên trong có chín loại trái cây khác nhau để trong từng ô vuông, tất cả đều là loại bà thích ăn, trên núi căn bản không mua được.
Bà nhướng mày, trợ lý lập tức nhỏ giọng nói: “Đây là tổng giám đốc Thịnh bảo người mang đến, lần này không dùng trực thăng. Sau khi hoa quả được đưa đến đã đặt trong túi ướp lạnh rồi nhờ thôn dân mang tới đây.”
Từ thị trấn gần nhất tới đây cũng phải hơn mười dặm đường núi, xe căn bản không vào được, đường cũng đặc biệt khó đi cũng chỉ có người dân bản địa mới có thể tìm được.
Trợ lý thấy Mục Bội Chi không tức giận lại hỏi: “Hoa quả còn lại có phân phát ra không ạ?”
Với thời tiết bây giờ, hoa quả tươi sẽ không giữ được lâu nhất là dưa hấu đã được bổ ra. Bình thường trước đây Mục Bôi Chi đều bảo cô ấy mang đi phân phát nên cô ấy mới chủ động hỏi một câu.
Mục Bội Chi nghe vậy thì gật đầu, trợ lý liền đi ra ngoài.
Diễn đến tận trưa, yêu cầu của đạo diễn Vương lại cực kỳ cao, ngay cả Mục Bội Chi cũng cảm thấy chịu không nổi.
Bà xiên một miếng dưa hấu tươi, vừa ăn vừa bấm vào xem tin nhắn chồng gửi tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ảnh chụp khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai út nhăn lại vì nhai rau xanh, bà không khỏi bật cười.
Đột nhiên cảm thấy rất nhớ con trai ở nhà.
Trong phòng ăn tại biệt thự Thịnh gia, Mục Mộc chật vật nuốt rau cải trắng xuống, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thịnh Hạo Tồn vẫn còn xem điện thoại, nhịn không được cau mày nói: “Baba, lúc ăn cơm không được xem điện thoại.”
Thịnh Hạo Tồn sửng sốt, đối mặt với khuôn mặt nghiêm túc của con trai đột nhiên lại có cảm giác như đang bị mẹ thằng bé kỷ luật, theo bản năng cất điện thoại đi, nói: “Mộc Mộc nói đúng, baba không xem nữa, chúng ta tập trung ăn cơm thôi.”
Mục Mộc vừa lòng gật đầu, trước đây cậu ăn ngủ nghỉ không tốt nên mới làm cơ thể kiệt sức. Cho dù hiện tại là chiều không gian song song hay gì, cậu tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ cũng sẽ không trơ mắt nhìn người thân yêu không quý trọng thân thể.
Thịnh Hạo Tồn thấy con trai quan tâm mình, cả người trở lên kích động, còn vui vẻ hơn cả khi đàm phán thành công hạng mục cả trăm triệu.
Đây chính là lần đầu tiên!
Tuy rằng mấy đứa nhỏ trong nhà trưởng thành từ rất sớm nhưng tính tình rất lạnh lùng.
Năm nay anh cả đã mười bốn tuổi nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa từng chủ động nói lời quan tâm ông. Ngay cả ngày lễ tết cũng chỉ gửi cho vợ chồng ông hai bao lì xì, ngay cả thời gian gọi điện thoại bình thường cũng không có, còn bận bịu hơn cả cha mẹ.
Chị hai, anh ba thì luôn ở trong thế giới của chính mình. Đặc biệt là thằng nhóc thứ ba kia suốt ngày tỏ vẻ không muốn nói chuyện với ai.
Vẫn là con trai út thương người.
Thịnh Hạo Tồn suy nghĩ, không cần phải nói cũng biết rất thoả mãn, thậm chí còn muốn lập tức khoe với vợ.
Nhưng từ trước đến nay vẻ mặt của ông luôn lạnh nhạt, dù trong lòng có kích động thế nào, trên mặt cũng không có một chút biến hoá gì lớn, luôn trưng cái mặt lạnh đó trước mặt người khác.
Mục Bội Chi còn vì thế mà cố tình bắt ông đi đến khoa thần kinh ở bệnh viện, liên tục nghe xác nhận của bác sĩ là ông thật sự không bị mặt đơ mới chịu từ bỏ.