Chờ đến khi cậu tỉnh lại một lần nữa đã nhìn thấy người cha vẫn còn trẻ của mình đang ngồi trên chiếc sofa nhỏ trong phòng trẻ em, bận rộn trả lời từng email trên máy tính bảng. Thân hình to lớn ngồi trên chiếc sofa nhỏ xinh nhìn có vẻ không ăn khớp, thậm chí còn có chút buồn cười.
Thịnh Hạo Tồn trả lời xong email, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy con trai út đã tỉnh lại, còn dùng cặp mắt gần giống hệt mẹ cậu để nhìn chằm chằm ông. Trong ánh mắt kia có một sự phức tạp không nói lên lời, vừa giống như mới lạ vừa giống hoài niệm, còn có ý cười mờ nhạt.
Thịnh Hạo Tồn để máy tính bảng xuống, đi đến trước giường nhỏ của con trai, quỳ một đầu gối xuống, vươn bàn tay to lớn ra sờ sờ cái đầu của con trai rồi nói: “Cơn sốt sắp hạ hết rồi, dậy ăn cơm thôi.”
Mục Mộc nhìn khuôn mặt tuấn tú trẻ trung của cha, bắt đầu hoài nghi đây không phải hồi quang phản chiếu. Cậu nhớ trước đây không hề có chuyện như này, cả ngày cha cậu bận rộn với công việc sao có thể vì cậu bị sốt mà chạy về nhà chăm sóc cậu.
Chẳng lẽ sau khi cậu chết đi thì linh hồn đã xuyên đến chiều không gian song song sao? Liệu con người thật sự có linh hồn không? Dù cho là có thì sao ý thức lại có thể thoát ra khỏi cá thể sống chứ?
Chuyện này thật sự rất khó có thể giải thích bằng khoa học, Mục Mộc khó hiểu chớp mắt mấy cái, thử hỏi: “Baba?”
Giọng nói mềm mại thơm mùi sữa vang lên bên tai, giọng điệu mang theo sự không chắc chắn, vẻ mặt Thịnh Hạo Tồn cứng đờ, khó tin nhìn con trai, hỏi: “Thằng bé ngốc này có phải sốt đến hỏng rồi không? Sao mới có mấy tháng không gặp đã không cả nhận ra cha con rồi?”
Nói xong ông bế đứa con đang ngồi trên giường lên, kẹp vào nách rồi đi đến phòng vệ sinh: “Đi rửa mặt cho tỉnh táo, rửa xong đi ra ăn cơm, baba đã đợi con được một lúc rồi.”
Mục Mộc mơ hồ bị đưa vào phòng vệ sinh, bồn rửa mặt cho trẻ em được đặt rất thấp, với chiều cao hiện tại của cậu đủ để với tới rồi.
Cậu tự lau sạch mắt còn đánh răng cẩn thận bằng bàn chải điện, sau đó đi ra ngoài nói: “Baba, con rửa xong rồi.”
Thịnh Hạo Tồn nhìn con trai út còn chưa cao bằng chân mình, bỗng nhiên có chút thắc mắc có phải đứa nhỏ lớn lên là có thể tự rửa mặt không? Thằng bé vừa gọi bảo mẫu đến giúp đúng không?
Nhưng mấy đứa nhỏ nhà họ đều rất thông minh, ba đứa nhỏ trước đó có thể sống độc lập từ rất sớm, con trai út chắc cũng sẽ ổn thôi.
Thịnh Hạo Tồn áp chế lại sự khó hiểu trong lòng rồi ôm lấy con trai út đi về phía phòng ăn.
Bình thường công việc của ông thường rất bận rộn, thường xuyên phải đi công tác bên ngoài. Lần này vừa mới từ nước ngoài trở về đã đọc được tin nhắn quản gia nói rằng con trai út bị sốt, mẹ đứa nhỏ lại gọi điện bảo ông về nhà kiểm tra. Vì thế ông liền hoãn lại hội nghị hôm nay, cố ý trở về nhà.
Lúc ăn cơm thấy con trai út thường xuyên liếc mắt nhìn mình, giống như đang cố gắng nhớ kỹ bộ dạng của ông. Trong lòng Thịnh Hạo Tồn hiếm khi cảm thấy áy náy, gắp cho con trai một đũa rau xanh, trong lòng nặng trĩu mà mở miệng nói: “Mục Mộc, con còn nhớ mẹ trông như thế nào không?”
Mục Mộc gật gật đầu, khó hiểu nói: “Nhớ ạ.”
Thịnh Hạo Tồn không tin, lấy ra ảnh chụp trong điện thoại cho cậu xem, bảo cậu chỉ ra người nào là mẹ.
Người phụ nữ trong ảnh có khuôn mặt xinh đẹp, trên người là một bộ lễ phục màu đỏ rượu tinh xảo, phối cùng với những món trang sức độc đáo và đắt tiền càng tôn lên khí chất cao quý khó có được của người phụ nữ.
Lớp trang điểm trên mặt người phụ nữ có chút đậm nhưng lại rất hợp với bà ấy, nụ cười khi đối diện với ống kính khiến cho người ta không thể cưỡng lại sức hút của một người phụ nữ trưởng thành.
Nó rất khác với hình tượng của Mục Bội Chi khi ở nhà.
Nhưng Mục Mộc từng xem qua tất cả tác phẩm điện ảnh và truyền hình của mẹ mình, ảnh chụp trên mạng cũng được cậu lưu lại để thường xuyên lấy ra xem nên không thể không nhận ra.
Thịnh Hạo Tồn thấy thế, không cảm xúc lấy lại điện thoại, làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu liền nhắn tin cho vợ khóc lóc kể lể con trai út không nhận ra cả cha nó.
Rõ ràng mẹ cũng thường xuyên mấy tháng không về nhà vì phải đi quay phim nhưng thằng nhóc này lại có thể nhận ra mẹ trong trang phục lộng lẫy chứ không nhận ra người cha giản dị tự nhiên này của mình.
Sự phân biệt đối xử này thật sự làm người cha già này đau lòng đấy!
Mục Mộc cúi đầu nhìn thấy rau xanh trong bát, đây là loại rau cải trắng cậu không thích ăn nhất khi còn nhỏ.
Nhưng cậu đã là người lớn, không thể kén ăn giống trẻ con được.
Huống hồ đây còn là đồ do cha gắp cho.
Tuy rằng cha không nhớ thói quen của cậu làm cho cậu cảm thấy hơi buồn nhưng đã lâu rồi cậu chưa ăn cơm với cha, chứ đừng nói ăn đồ do cha gặp cho.
Nếu đây không phải giấc mộng trước khi chết của cậu thì chắc chắn lần này cậu sẽ quý trọng cơ thể của mình.
Thịnh Hạo Tồn gửi tin nhắn xong không thấy vợ trả lời, biết lúc này Mục Bội Chi chắc vẫn đang quay phim thì cất điện thoại đi tiếp tục ăn cơm. Kết quả vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của đứa nhỏ trước mặt đang ăn rau mà ông gắp cho, quai hàm phình lên giống hệt con sóc.
Nhưng vẻ ngoài của đứa nhỏ này còn đáng yêu hơn cả con sóc.
Thịnh Hạo Tồn đột nhiên nhớ ra, con trai út bình thường rất ghét ăn loại rau này nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn ăn nó.
Vẻ mặt ông lạnh lùng nhưng trong lòng vô cùng kích động, nhịn không được còn trộm chụp ảnh lại meo meo khoe với vợ: “Em yêu mau nhìn này! Đồ ăn anh gắp cho con, con ghét nhất là ăn rau cải trắng đấy! Nhìn con ăn ngon làm sao! Đứa nhỏ này vẫn yêu thương baba của nó là anh đây!”