Mục Mộc nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cha, cả người như trầm xuống, không khỏi thắc mắc cha có phải đang giận không.
Cuối cùng, giây tiếp theo nhìn thấy cha mình nghiêm mặt múc một thìa trứng hấp tôm để vào trong bát cậu, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng có một chút quan tâm khác thường: “Con trai, ăn nhiều một chút.”
Mục Mộc kinh ngạc mà trợn tròn mắt, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cha thêm hai lần rồi mới cúi đầu ăn cơm tiếp.
Cậu cảm thấy hôm nay hình như cha có hơi kỳ lạ, không giống cha trong ký ức của cậu.
Hai cha con họ không nói chuyện, trong phòng ăn rộng lớn chỉ có hai người bọn họ nhìn có vẻ khá trống trải.
Mục Mộc từ từ ăn hết phần trứng hấp trong bát, bỗng nhiên nhớ tới, hỏi: “Baba, anh chị đâu rồi ạ?”
Thịnh Hạo Tồn thắc mắc: “Thật sự là bị sốt đến ngốc luôn rồi à? Sao cả cái này cũng quên vậy?”
Mục Mộc bối rối, cậu thật sự không nhớ được chuyện đã xảy ra lâu như thế, đã thế ký ức lúc nhỏ của cậu cũng rất mơ hồ, có thể nhớ ra một số chuyện đặc biệt là đã tốt lắm rồi.
Thịnh Hạo Tồn thấy con trai út không nhớ ra, lúc này mới kiên nhẫn giải thích, nói: “Anh cả con đi du học nước ngoài chưa về, chị hai thì đang cùng bạn bè tham gia trại hè của trường học, bây giờ còn đang ngắm chim cánh cụt ở Nam Cực đấy. Anh ba đang đi thăm một phòng nghiên cứu của một trường đại học ở Đức nên cũng không về ngay được.”
Nói xong liền nhìn thấy sự mất mát trên mặt con trai út, Thịnh Hạo Tồn nhịn không được hỏi: “Có phải Mộc Mộc nhớ anh chị không?”
Mục Mộc do dự gật đầu rồi nhỏ giọng nói: “Cũng nhớ mama nữa.”
Trước khi chết ở kiếp trước, chuyện cậu tiếc nuối nhất không phải là hạng mục làm năm năm không có thành quả mà là sẽ không còn được gặp lại người nhà.
Cậu thật sự hối hận vì đã ganh đua để rồi phá hoại cơ thể mình thành như vậy. Nếu có thể sống lại, cậu chắc chắn sẽ trân trọng nó.
Đúng lúc này Mục Bội Chi gọi video đến, Thịnh Hạo Tồn vừa bắt máy liền nói: “Con trai vừa nói nhớ em đó.”
Mục Bội Chi thấy hình ảnh chuyển sang con trai út đang ngồi ngay ngắn ăn cơm, cười nói: “Bé cưng nhớ mama sao? Chờ mama quay xong bộ phim này rồi về với con có được không?”
Mục Mộc đã nghe câu này rất nhiều lần khi còn nhỏ, cậu biết mẹ thật sự muốn trở về với cậu nhưng lần nào cũng bị công việc ngăn lại. Dù đã sắp xếp lịch trình để về nhà nhưng ngày hôm sau đã vội vàng rời đi, căn bản không rảnh để chơi cùng với cậu, mười lần thì chỉ có hai lần có thể thực hiện lời hứa là đã rất tốt rồi.
Cho nên cậu cũng không ôm nhiều hy vọng, chỉ có thể căng da mặt nhỏ, gật gật đầu.
Mục Bội Chi thấy bộ dạng ủ rũ của con trai út, có chút lo lắng hỏi: “Bây giờ cục cưng thấy sao rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Mục Mộc lắc đầu nói: “Không ạ! Con đã hạ sốt rồi, mama đừng lo lắng.”
Nói thế nhưng bộ dạng ỉu xìu này của cậu lại không giống không có chuyện gì.
Mục Bôi Chi nhìn thấy con trai út trắng trắng mềm mềm trong điện thoại, cảm thấy cậu vừa ngoan vừa chọc người trìu mến, hận không thể lập tức bay về nhà để ôm hôn cục cưng của mình.
Bà dịu dàng hỏi: “Có phải cục cưng đang không vui đúng không?”
Mục Mộc mím môi lắc đầu, không muốn làm mẹ lo lắng.
Nhìn thấy khuôn mặt đáng thương đó trái tim của Mục Bội Chi liền tai chảy, giọng điệu dịu dàng như chảy nước: “Mama cũng nhớ bé Mộc nhà chúng ta, một tháng sau mama có thể về rồi, cục cưng chờ mama được không?”
Mục Mộc ngoan ngoãn đáp: “Vâng, mama ở bên ngoài phải chăm sóc tốt cho bản thân, ăn ngon ngủ ngon.”
Mục Bội Chi nở nụ cười: “Mama biết rồi, cảm ơn cực cưng, cục cưng ngoan quá đi!”
Buổi chiều bà còn phải quay phim tiếp, thời gian ngủ trưa rất ngắn, sau khi nói chuyện với con trai xong thì quay sang nói với Thịnh Hạo Tồn: “Mấy hôm nay anh nên dành thời gian ở bên bé Mộc nhiều hơn, sau khi quay phim xong em sẽ về luôn. Anh chị đều không có ở nhà chắc chắn thằng bé cảm thấy một mình rất cô đơn nên mới buồn bực không vui.”
Thịnh Hạo Tồn vội vàng đồng ý, lịch trình của ông cũng kín mít, mấy ngày nữa còn phải tham dự một cuộc họp nước ngoài, xem ra bây giờ chỉ có thể phó tổng giám đốc đi thay thôi.
Nói là ở nhà chăm sóc con nhưng không thể rời xa công việc ở công ty, Thịnh Hao Tồn ăn trưa xong liền đi đến công ty, khi về nhà vào buổi tối thì phát hiện con trai út đã đi ngủ rồi.
Ông quỳ xuống bên cạnh giường con trai, thấy cậu đã ngủ say bên trong ổ chăn lại nhịn không được vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt nhỏ nhắn trơn bóng của đứa nhỏ, một lúc lâu sau mới đi ra khỏi phòng trẻ em.
Buổi sáng ngày hôm sau, ông vốn định ăn sáng cùng với con trai nhưng không ngờ cậu vẫn nằm trên giường không chịu dậy.