Anh đi theo Hạ Lan không phải vì muốn tìm hiểu chuyện riêng tư của Hạ Lan, mà Hạ Lan là Thiếu tướng Trùng tộc, chỉ huy tiền tuyến, việc huy động một tinh hạm nhỏ chỉ là chuyện nhỏ, nên cậu đến gặp anh để mượn tinh hạm thì chắc chắn chỉ có một khả năng, đó là cậu không muốn dùng tàu của Trùng tộc.
Giấu Trùng tộc, trong hoàn cảnh nào mà thiếu tướng Trùng tộc lại giấu Trùng tộc?
Vị trí mà Claire gửi là vành đai một hành tinh nhỏ không có người ở, diện tích có thể sinh sống rất nhỏ, hàm lượng oxy rất mỏng. Chỉ có thể ở đây trong một thời gian ngắn.
Hạ Lan đậu tinh hạm loại nhỏ, mở cửa đi xuống. Claire đã đợi sẵn ở đó, đi cùng hắn ta là một đám trùng cái canh gác.
Tước vị thì nhỏ mà rất biết cách khoe khoang.
Nhưng cũng đúng thôi, đây là Viễn Tinh, nếu không có nhiều thị vệ, tên trùng đực này hoàn toàn không thể sống sót với khả năng của mình.
Claire rất giỏi tận hưởng. Ngay cả trong môi trường khắc nghiệt như vậy, hắn ta vẫn phải kê một chiếc bàn nhỏ, đặt một tách cà phê lên đó.
“Hạ thân mến, em đến rồi.” Claire nở nụ cười khi nhìn thấy Hạ Lan: "Anh biết em nhất định sẽ đến mà.”
Hạ Lan vẫn bình tĩnh: “La Vi đâu?”
Claire vỗ tay, hộ vệ khiêng La Vi bất tỉnh ra phía trước.
La Vi bị thương nặng, quần áo rách nát, Hạ Lan vô cùng tức giận khi nhìn thấy tình trạng của bạn mình.
“Thả La Vi đi.” Hạ Lan bình tĩnh nói.
“Tôi có thể để cậu ta đi, nhưng em phải trả một chút phí nhỏ.” Nụ cười của Claire trở nên dữ tợn hơn, trong mắt hắn ta tràn đầy du͙© vọиɠ.
Hạ Lan biết chút phí mà Claire muốn chắc chắn chẳng phải thứ tốt đẹp gì, nhưng tính mạng của bạn cậu đang bị đe dọa: “Anh muốn gì?”
Claire thay đổi tư thế, dựa lưng vào ghế thoải mái hơn: “Rất đơn giản, chỉ cần em thổi kèn cho tôi một lần, tôi sẽ thả La Vi.”
Buồn nôn, muốn nôn.
Móng tay của Hạ Lan gần như cắm vào da thịt, cậu mới kiềm chế được ý định lao tới gϊếŧ Claire.
“Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng để tránh cho anh lật lọng, tôi phải đưa La Vi lên tinh hạm loại nhỏ của tôi trước.” Hạ Lan cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên sát ý.
Được Hạ Lan đồng tình, Claire cười sảng khoái, đóa hoa cao lãnh thì sao, không phải cuối cùng vẫn thuần phục dưới háng trùng đực sao.
"Nhanh lên." Claire nói.
Hạ Lan bước tới, bế bạn lên, đưa cậu ấy trở về tinh hạm loại nhỏ, cậu đặt La Vi lên ghế, thắt dây an toàn, mở nắp bảo vệ rồi bước xuống tinh hạm loại nhỏ.
Cửa cabin đóng lại, Hạ Lan cởϊ áσ khoác quân đội, từng bước một đi về phía Claire.
Claire ngồi thẳng dậy, chờ Hạ Lan tới phục vụ.
“Claire, mày không nên tới Viễn Tinh.” Trong mắt Hạ Lan lộ ra sát ý: "Ở đây rất nguy hiểm đấy.”
Nói xong, thân hình Hạ Lan nhanh chóng phóng to, trong nháy mắt biến thành một con côn trùng, dang rộng cánh xương của mình, đẩy Hạ Lan đến trước mặt Claire, kiếm xương chém xuống.
Claire là trùng đực, trùng đực có tinh thần lực tốt hơn nên trực giác của Claire báo cho hắn ta sắp gặp nguy hiểm, hắn ta lập tức tránh được kiếm xương của Hạ Lan, đồng thời ra lệnh cho hộ vệ tấn công Hạ Lan.
“Gϊếŧ con đĩ thối tha này cho ta!” Vẻ mặt Claire âm trầm nói, hắn ta không thể tin được Hạ Lan lại dám động thủ với trùng đực.
Trùng cái hộ vệ không muốn đánh với Hạ Lan, Hạ Lan từng vào sinh ra tử ở chiến trường, làm sao có thể đánh bại cậu được? Nhưng họ cũng không dám làm trái mệnh lệnh của trùng đực, chỉ có thể căng da đầu lên chống đỡ, không biết có thể lấy đông thắng ít không.
“Hạ Lan, tránh ra!” Cố Minh Dạ dùng tinh hạm loại nhỏ đuổi theo.
Hạ Lan nghe thấy tiếng Cố Minh Dạ liền lập tức tránh ra. Ngay sau đó, một quả tên lửa nhỏ bắn thẳng xuống.
“Thiếu tướng Hạ Lan, lần sau làm chuyện nguy hiểm như vậy nhớ kêu viện trợ nhé.” Giọng Cố Minh Dạ vang lên qua bộ đàm.
Bản thể to lớn của Hạ Lan ngẩng đầu nhìn thấy tinh hạm loại nhỏ lơ lửng trên bầu trời, trong lòng chợt rung động.