Claire đã gửi một bức ảnh, một trùng cái bị đánh bằng roi, vết thương khắp người. Các vết thương đan xen, chằng chịt, thậm chí cả da và thịt đều bị lật ra ngoài, trên cơ thể chỗ nào cũng là máu.
Trùng cái trong ảnh chính là bạn thân của cậu, La Vi.
[Hạ thân mến, trùng cái tội nghiệp này có phải là bạn thân của em không?]
[Bây giờ người đang ở trong tay tôi, tình hình không ổn lắm đâu, biết đâu chỉ sống được hai ngày nữa.]
[Muốn cứu bạn mình thì đến chỗ tôi.]
Thứ cuối cùng Claire gửi đến là một định vị địa điểm, hắn ta tin chắc Hạ Lan nhất định sẽ tới chỗ mình.
Hạ Lan cầm trí não trong tay, khóe mắt muốn nứt ra, tên khốn Claire này, lại dám dùng mạng sống của La Vi uy hϊếp cậu!
Hạ Lan không còn thời gian để suy nghĩ sao La Vi lại rơi vào tay Claire. Dù La Vi đã kết hôn nhưng cũng chỉ là thư nô của một trùng đực, chỉ là một thư nô đã mất đi địa vị nhân phẩm, bị coi như một món đồ chơi, trùng đực cưỡng ép cưới La Vi cũng không phải thứ tốt đẹp gì, đều là cá mè một lứa với Claire.
Hạ Lan kiềm chế cơn tức giận, trong lòng đã có quyết định, La Vi là bạn tốt của cậu, cậu không thể không cứu cậu ấy, chuyện này cũng không thể báo cho Quân Bộ biết, nếu báo cho Quân Bộ biết, trong trường hợp bản thể côn trùng của cậu không bị ảnh hưởng, Quân Bộ sẽ không can thiệp cứu La Vi, vì La Vi không còn là một phần của Quân Bộ theo yêu cầu cưỡng chế của trùng đực.
Nên cậu không còn cách nào khác là phải tự mình đến, lặng lẽ giải cứu La Vi.
Dù sao đây cũng là Viễn Tinh, một khu vực nguy hiểm có dị thú lang thang, một sinh mệnh mong manh như trùng đực có chết ở một nơi như thế này cũng là chuyện bình thường.
Suy cho cùng thì chính hắn ta là kẻ tự đến Viễn Tinh.
Dù sao... cũng không phải là cậu chưa từng gϊếŧ trùng đực trước đây.
Hạ Lan tắt trí não, bước ra khỏi cửa, đi sang phòng Cố Minh Dạ bên cạnh, gõ cửa.
Cố Minh Dạ mở cửa rất nhanh, anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt đẫm, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, không cài cúc áo. Nước nhỏ giọt xuống da, chìm dưới lớp áo trắng.
“Điện hạ, có thể cho tôi mượn một tinh hạm loại nhỏ được không?” Hạ Lan ôn hòa hỏi.
Việc sử dụng vũ khí của Trùng tộc sẽ được ghi lại theo thời gian thực, nếu cậu sử dụng thiết bị của Trùng tộc, vậy chẳng khác nào công khai với mọi người cậu có vấn đề, nên cậu đến mượn chỗ Cố Minh Dạ.
“Thiếu tướng Hạ Lan muốn mượn tinh hạm loại nhỏ sao?” Vẻ mặt Hạ Lan không có gì đáng nghi, Cố Minh Dạ đương nhiên cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi.
Hạ Lan thừa nhận: “Đúng, tôi có một số việc phải xử lý.”
Cố Minh Dạ mở cửa anh: "Vậy đợi tôi một lát, tôi đưa cậu tới đó."
Để mở bất kỳ tàu chiến nào cũng cần phải nhập đúng mệnh lệnh, thực hiện nhận dạng gen. Đây là lý do tại sao đám tinh tặc không thể sử dụng tàu chiến ngay cả khi chúng trộm được nó.
Cố Minh Dạ cài cúc, soi gương chải chuốt, đeo trí não, kiểm tra lại trang phục rồi cùng Hạ Lan đi.
Vì đề phòng trường hợp tốc độ phản ứng không đủ nhanh, nơi tàu đậu cách khu vực lưu trú không xa, đi bộ đến đó cũng không mất nhiều thời gian.
Cố Minh Dạ đưa Hạ Lan lên một tinh hạm loại nhỏ, nhập đúng mệnh lệnh, xác nhận gen, mở tinh hạm loại nhỏ, đồng thời chia sẻ quyền sử dụng tinh hạm loại nhỏ với Hạ Lan.
"Thiếu tướng Hạ Lan, quyền sử dụng tôi chia sẻ cho cậu chỉ có thời hạn hai mươi bốn tiếng, cậu chú ý thời gian.” Cố Minh Dạ nói.
“Cám ơn.” Hạ Lan cảm ơn rồi vội vàng bước lên tinh hạm loại nhỏ, đóng cửa sập lại, khởi động tinh hạm loại nhỏ, lao thẳng vào bầu khí quyển.
Cố Minh Dạ nheo mắt nhìn tinh hạm loại nhỏ do Hạ Lan điều khiển bay thẳng lên, anh quay người lên một tinh hạm loại nhỏ khác, đi theo cậu.