Rõ ràng là đèn đường cách chỗ cậu đứng rất xa, nhưng trên người cậu lại tựa như mang theo tia sáng vậy, khiến người khác chú ý đến thế.
Giang Hội Hội nhìn theo, cảm giác có hơi không thể tin được.
Người rực rỡ rạng ngời như vậy, mà lại nói, cậu là con trai của cô.
Sau khi xe rời đi xa, Chu Yến Lễ mới thu lại ánh mắt, ngồi xuống chiếc ghế dài ở sau lưng.
Đến bây giờ cậu vẫn luôn cảm giác đây là một giấc mơ, một giấc mơ để cậu được bù đắp lại những thiếu hụt tình thương từ mẹ.
Giang Hội Hội đúng thật là không giống như những gì mà cậu tưởng tượng về mẹ, từ nhỏ bố cậu rất ít khi nói với cậu về mẹ. Thỉnh thoảng nói đến, cũng là sau khi say rượu.
Càng nhiều lúc, bố cậu chỉ không nói một lời mà ngồi đó, cứ hút từ điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Chu Tấn Vi luôn sẽ nhìn khoé miệng của cậu mà ngẩn người.
Chu Yến Lễ từng xem ảnh, cả gương mặt này của mình, điểm duy nhất giống mẹ cậu, chính là khuôn miệng này.
Có lẽ bố cũng đang nhớ mẹ, thậm chí còn mãnh liệt mạnh mẽ hơn so với sự tưởng niệm của cậu.
Người đàn ông đó không nói cười tuỳ tiện, mạnh mẽ lại lạnh lùng. Cho nên mọi người đều nói bố và mẹ cậu không có tình cảm, Chu Yến Lễ cũng từng tin.
Nhưng bây giờ, thấy một sinh mệnh đầy sức sống kia xuất hiện trước mặt của mình, không còn là một tấm ảnh chụp đầy lạnh lẽo trong khung ảnh nữa.
Cô nhát gan hay sợ hãi, dễ dàng thẹn thùng, nhưng lại có một sự kiên cường không giống ai. Rõ ràng lời trong miệng cậu hoang đường vô cùng, có lẽ cô không tin, nhưng vẫn lựa chọn tiếp nhận cậu.
Giống như có một loại đặc tính, tín nhiệm trời sinh của mẹ với con.
Sinh bằng máu thịt, hoà vào cốt nhục.
Mặt trời lặn xuống phía tây, Chu Yến Lễ nhìn về phía chân trời vàng ấm kia, đột nhiên cảm thấy khoảnh khắc này thả lỏng không gì bằng.
Ít nhất không giống như trong miệng những người kia nói.
Mẹ của cậu, là một cô gái vô cùng đáng yêu, vô cùng lương thiện.
––––––
Đối diện đường lớn có một chiếc xe buýt dừng lại, là phương hướng đi về.
Vừa hay đang đèn xanh, có một người đang chạy đến theo vạch kẻ đường.
Thiếu nữ mặc đồng phục của trường, tóc đuôi ngựa buộc cao. Chạy đến trước mặt cậu, cặp sách vẫn đang trượt xuống cánh tay, cô thở dốc.
Chu Yến Lễ ngẩn người, bất ngờ với sự xuất hiện của cao: "Sao mẹ lại quay về đây."
Giang Hội Hội nhìn vết thương trên mặt câu, giọng đầy yếu ớt: "Tôi vẫn… Vẫn không yên tâm."
"Không yên tâm gì cơ?"
"Vết thương của cậu." Nhìn ở khoảng cách gần, phát hiện còn sưng lên hơn so với ban ngày. Vừa rồi đã suy nghĩ một hồi ở trên xe. Nếu không xử lý cẩn thận, chỉ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Vừa hay xe đến trạm, dừng ở trước mặt bọn họ, có hành khách đợi lên xe.
Vì để không chắn lối bọn họ, Giang Hội Hội kéo Chu Yến Lễ đang ngơ ngác rời khỏi đây: "Phía trước có một tiệm thuốc."
Chu Yến Lễ ngoan ngoãn để cô kéo tay, đi về phía tiệm thuốc.
Một lát sau, cậu mới tỉnh táo lại.
Cúi đầu nhìn xuống, thiếu nữ đi trước mặt cậu, không cao lắm, thấp hơn cậu rất nhiều. Cậu nhìn cô thì phải cúi xuống, thậm chí có thể nhìn thấy cái xoáy trên đỉnh đầu cô, chỉ có một.
Nghe nói người có một xoáy đều rất ngoan.
Cô cũng rất ngoan.
Y tá thoa thuốc cho cậu ở bên trong, Giang Hội Hội nhe răng trợn mắt nhìn xem, tựa như vết thương là ở trên người cô vậy.
Cô nhờ y tá nhẹ tay một chút, lại đến hỏi cậu có đau hay không.
Thiếu niên cao một mét tám tám, bình thường đánh người ta không chút nương tay, một chọi mười cũng không phải nói đùa.
Bây giờ lại kéo tay một nữ sinh nhỏ nũng nịu, kêu đau.
Giang Hội Hội nghĩ ngợi, lấy ra một viên kẹo trong cặp, bóc ra đặt vào miệng cho cậu: "Ăn chút đồ ngọt sẽ không đau nữa."
Thủ đoạn vụng về dỗ những bạn nhỏ.
Chu Yến Lễ không thích ăn đồ ngọt, bình thường phàm là những món có vị ngọt một chút, cậu đều không ăn.
Lúc này cả một viên kẹo được nhét vào trong miệng cậu, cảm giác ngọt béo đó khé cả cổ, nhưng lại không khó chịu như vậy.
Cậu đẩy cục kéo đến má trái: "Cặp sách mẹ nặng như vậy, là vì đựng mấy thứ đồ chơi này à?"
Cô lẩm bẩm: "Ai bảo thế. Chỉ còn một cái thôi, đắt lắm đó."
Thấy dáng vẻ như bảo bối kia của cô, cậu vui vẻ nói: "Đắt như vậy còn nỡ cho con ăn à?"
Cô mím môi, ôm cặp sách không nói gì.
Chu Yến Lễ híp mắt lại, trêu cô: "Con quan trọng với mẹ đến thế cơ à?"
Đầu cô càng vùi thấp hơn, tuy là không trực tiếp thừa nhận, nhưng phản ứng lúc này giống như một loại ngầm thừa nhận vậy.
Cậu ngửa người về phía sau, cà lơ phất phơ ngồi trên ghế, áo khoác và cặp sách lúc này đều đang được Giang Hội Hội ôm trong tay.
Cô do dựa hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng: "Bây giờ cậu thấy thế nào rồi."
Cậu nhai viên kẹo ở trong miệng: "Thấy tốt hơn rồi."
"Vết thương còn đau không?" Hiệu quả của thuốc mỡ này tốt thế cơ á, vừa bôi lên đã không còn đau rồi.