Lật đến cuối cùng mới nhìn thấy rõ cái tên người người khác đau đầu kia.
Chu Yến Lễ.
Chữ viết cực kỳ cẩu thả, giống như con người của cậu vậy, khó coi như nhau.
Anh cau mày, rút bài thi ra.
Tám điểm.
Càng nhíu mày chặt hơn.
Cầm ra đưa cho kẻ lang thang không biết chữ ngoài đường tuỳ tiện điền, còn không đến mức chỉ được tám điểm.
Tám điểm, rốt cuộc cậu làm bài thi cái kiểu gì vậy?
Chu Yến Lễ hắt hơi một cái, Giang Hội Hội nghe thấy thì hỏi cậu: "Cảm à?"
Cậu vuốt vuốt cái mũi, lắc đầu.
Chuông tan học đã vang lên, hôm nay là thứ sáu, thứ bảy và chủ nhật được nghỉ hai ngày.
Chu Yến Lễ hỏi cô xem định đi đâu chơi.
Giang Hội Hội đặt sách vào trong cặp: "Dì út bệnh rồi, mẹ đi chăm sóc dì ấy. Nhưng chủ thuê bên kia không cho nghỉ, cho nên tôi phải đi thay mẹ."
"Chủ thuê gì cơ?"
Giang Hội Hội nói: "Mẹ của tôi làm bảo mẫu ở trong nhà cho người khác."
Xem ra khoảng cách giàu nghèo của bố mẹ thật sự khác xa quá xa.
"Con đi cùng mẹ, thêm một người thì làm việc càng nhanh." Chu Yến Lễ xung phong nhận việc.
Ánh mắt Giang Hội Hội như đang chất vấn: "Cậu biết làm việc nhà à?"
"Không biết." Cậu bổ sung thêm: "Có thể học."
Không biết vì sao, liên quan đến tất cả những yêu cầu của cậu, Giang Hội Hội đều rất khó từ chối.
Cho dù vẫn còn nghi hoặc với những lời trong miệng cậu.
Vừa nhìn đã là kiểu đại thiếu gia lớn lên trong an nhàn sung sướиɠ, không thành trở ngại cho cô đã là sự giúp đỡ lớn nhất rồi.
Nhưng Giang Hội Hội vẫn đồng ý rồi, hai người đã hẹn buổi sáng ngày mai sẽ gặp nhau ở trạm xe buýt.
Chu Yến Lễ khoác hai cặp sách lên vai, một đen một hồng.
Cậu hỏi địa chỉ của cô.
Giang Hội Hội nói cho cậu: "Số 23 đường Tây Bình."
Đường Tây Bình?
Nơi này sao lại nghe quen tai thế nhỉ?
Sau một lát, cậu lộ ra một biểu cảm khó có thể dùng lời diễn tả được.
…. Ơ đùa, không phải chứ, trùng hợp như vậy sao?
Lúc cậu về Bình Giang học cấp ba, nơi ở chính là số 23 đường Tây Bình.
Không ngờ quanh quẩn lại quay trở về.
Bố của Chu Yến Lễ là độc đinh trong nhà, cậu lại là độc đinh của bố cậu.
Đãi ngộ có thể tưởng tượng được.
Gia tộc họ Chu trong mấy trang giấy, mấy đời đều chỉ đặt lợi ích vào tư bản.
Nhưng Chu Yến Lễ không nghi ngờ gì rất may mắn, trong một ngôi nhà chỉ quan tâm lợi ích lạnh như băng, cho dù thân phận của mẹ cậu không được yêu thích, nhưng cậu lại nhận được sự dung túng độc nhất trong nhà.
Cậu đánh nhau gây chuyện, chỉ có bố cậu dạy dỗ quát tháo cậu.
Ông nội và bà nội đối với đứa cháu cưng này yêu thương có thừa, mỗi lần đều dùng tiền vì cậu mà trải đường, bịt miệng của những người kia.
Tuy là ông bà nội vô số lần khuyên bố cậu tái giá, nhưng cũng nói rõ, tất cả tài sản trong nhà đều sẽ chỉ thuộc về quyền sở hữu của Chu Yến Lễ, người khác không có tư cách nhúng tay vào.
Dù cho Chu Tấn Vi tái giá, dù cho anh có cưới thêm vợ và sinh con.
Không ai dám đối nghịch với nhà họ Chu, càng huống hồ là Chu Yến Lễ hay là người thừa kế duy nhất của nhà họ Chu.
Dưới đặc quyền của thân phận và tiền tài, cậu ngày càng muốn gì làm nấy.
Đây cũng là một trong số những nguyên nhân Chu Tấn Vi mang Chu Yến Lễ rời khỏi nhà.
Cứ tiếp tục như vậy, Chu Yến Lễ sớm muộn gì cũng sẽ bị cách yêu thương này dung túng, lệch đường ray.
Bản thân bận rộn công việc, không có thời gian quan tâm đến cậu, ấy vậy mà, trên thế giới này lại chỉ còn mỗi anh có thể quản cậu.
Giang Hội Hội thấy Chu Yến Lễ lơ đễnh, hỏi cậu sao thế.
Chu Yến Lễ khoát tay nói không sao, còn đưa cô đến trạm xe buýt.
Buổi tối ít xe, đợi gần mười phút mới đợi được một chuyến. Chu Yến Lễ đưa cặp cho cô.
Cho đến tận khi thấy cô lên xe, còn không quên dặn dò vài câu: "Đến trạm thì về nhà luôn, đừng chạy loạn ở bên ngoài, biết chưa nào?"
Trên xe rất nhiều người, cậu hét to như vậy đã thu hút được rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Giang Hội Hội.
Lời dặn như dặn bạn nhỏ này cũng thành công khiến cô ngại đến đỏ bừng cả mặt, vội vàng nói: "Biết rồi."
Sau đó cắm đầu tuỳ tiện tìm chỗ ngồi xuống.
Cánh cửa kính xe còn có thể nhìn thấy cô ngại ngùng che mặt cúi đầu.
Trên người Chu Yến Lễ có một loại cảm giác tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, vừa nhìn đã biết chưa từng chịu khổ cực.
Được bảo bọc rất tốt, ánh mắt tự tin, còn có chút hăng hái của tuổi trẻ.
Giang Hội Hội trộm nhìn một cái, cậu đứng trên tuyết, thân hình cao lớn kiên cường, vai rộng eo hẹp chân dài. Là phong thái hào sảng nên có của một thiếu niên mười bảy tuổi.
Bên trong áo khoác là áo đồng phục, cặp sách tuỳ tiện vác lên vai.
Kiểu đầu đinh của Mỹ. Cốt cách ưu việt của cậu hoàn toàn không cần phải dựa vào kiểu tóc.
Xe rời đi, ánh mắt của cậu cũng nhìn theo chuyển động, vẫy tay với cô. Nụ cười nơi khoé miệng tươi tắn, kiêu căng khó thuần, còn có một chút cưng chiều.