"Không phải nói vết thương."
Giang Hội Hội nghi ngờ, vậy thì nói cái gì?
"Con đang nói, cảm giác được mẹ ruột cưng chiều rất tốt."
Y tá ở bên cạnh: "…"
Cuối cùng cũng thoa xong thuốc rồi, cô ấy không chờ được mà muốn rời khỏi nơi này. Học sinh cấp ba bây giờ bị làm sao thế, yêu sớm còn không phân biệt được nơi chốn nữa.
Trông đẹp trai cỡ đó, mà hành vi cử chỉ quá là ngán ngẩm.
Chơi cỡ lớn như vậy, gọi cả mẹ luôn rồi.
Cô ấy nhém bông ngoáy tai vào trong thùng rác, nói những gì cần chú ý, sau đó lại nói: "Đợi lát nữa cứ ra quầy tiếp tân tính tiền là được."
Giang Hội Hội nói cảm ơn với y tá, lại nhìn trái nhìn phải mặt của Chu Yến Lễ: "Lời vừa rồi của y tá cậu đã nhớ chưa?"
"Không nhớ. Cô ấy nói với mẹ mà, không phải là mẹ nên nhớ sao?" Cậu lí lẽ hùng hồn.
"Tôi nhớ thì nhớ, nhưng cậu…" Cô bất đắc dĩ thở dài: "Thôi vậy, đợi cậu đến trường tôi sẽ giúp cậu thay thuốc."
Khoé miệng của Chu Yến Lễ khẽ nhếch lên một nụ cười, lại bắt đầu giả bệnh, nói vai cũng rất đau, có khi nào là do hôm qua bị đánh nên để lại vết thương không.
Giang Hội Hội ngay lập tức căng thẳng, đưa tay móc vào trong áo của cậu, muốn kiểm tra xem sao.
Trong phòng có máy sưởi ấm, vì để tiện cho bôi thuốc nên vừa rồi cởϊ áσ khoác ra.
Bên trong chỉ có một chiếc áo hoodies.
Giang Hội Hội vừa kéo một cái, dứt khoát khiến cổ áo của cậu lệch đi không ít.
Lộ ra cổ và một mảng lớn của vai.
Cậu không thích học, nhưng vận động vẫn coi như ổn, bình thường không phải ở sân bóng thì là ở trong phòng tập gym, lại thường xuyên đánh nhau, cơ bắp trên người mềm dai lại rắn chắc.
Chu Yến Lễ không ngờ cô đột nhiên lại làm vậy, cũng sững đờ người ra.
"Hai người đang làm gì thế?" Một giọng nam trầm thấp phá vỡ sự yên tĩnh này.
Là Chu Tấn Vi.
Trung học Bình Giang kỷ luật nghiêm ming, bắt buộc phải mặc đồng phục. Cho dù là mùa đông.
Nhưng Chu Tấn Vi dường như nắm giữ được đặc quyền, Giang Hội Hội rất ít khi thấy anh mặc đồng phục trường.
Nghiêm túc mà nói, bọn họ ở trường cũng rất ít khi gặp mặt.
Khoảng cách giữa hai toà giảng dạy, giống như sự xa cách giai cấp giữa bọn họ vậy.
Chu Tấn Vi đi đến, ánh mắt rất lạnh nhạt.
Tầm nhìn của anh rơi vào trên cái tay đang nắm chặt lấy cổ áo của Chu Yến Lễ kia, cùng với cơ tam giác dưới cổ áo kia.
Giang Hội Hội buông tay, sợ anh hiểu lầm, lắp ba lắp bắp giải thích: "Không phải như cậu nghĩ đâu."
Hình ảnh vừa rồi đúng thật là rất bất ổn, có chút giống như chàng trai nhà lành bị trêu đùa.
Chu Tấn Vi không nói gì, vẫn chưa thu lại ánh mắt.
Anh có một đôi mắt rất có lực uy hϊếp, thật ra đôi mắt đó rất xinh đẹp, là kiểu mắt đào hoa tương đối điển hình. Nếu như anh dịu dàng thêm chút nữa, dịu dàng thêm một chút.
Đôi mắt đa tình kia đủ để khiến cho tất cả mọi người đều chìm đắm vào trong.
Nhưng anh vẫn luôn giữ một biểu cảm lạnh lùng lãnh đạm kia, dẫn đến những người có tình cảm với anh vừa yêu lại vừa sợ.
Giang Hội Hội không phải là một trong số đó, đối với anh, cô chỉ sợ sợ hãi.
"Chuyện đó…" Giọng cô ápa úng, ngón tay bất an vân vê góc áo.
So với cô, Chu Yến Lễ lại bình tĩnh hơn nhiều, cậu chỉnh lý lại cổ áo xộc xệch của mình, nhận lấy áo khoác từ trong lòng cô mặc vào.
Lại hỏi Chu Tấn Vi: "Sao bố lại ở đây?"
Vào giờ này lại xuất hiện ở tiệm thuốc.
Cảm rồi à?
Y tá cầm thuốc mỡ đến, tổng cộng có hai lọ, đưa cho anh: "Lọ này dùng để khử máu ứ đọng giúp lưu thông máu, lọ này là để tiêu sưng."
Chu Tấn Vi nhíu mày: "Không cần nữa, cảm ơn."
Anh quay người đi ra ngoài.
Giang Hội Hội đi theo: "Chuyện đó…"
Cô luôn muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói.
Chu Tấn Vi dừng lại, đợi cô nói cho xong.
Cô mấp máy môi: "Cậu hiểu lầm rồi, cậu ấy bị đau vai, cho nên… Cho nên tôi có hơi lo lắng, muốn kiểm tra một chút."
Cuối cùng cô cũng nói hết câu nói này.
Chu Tấn Vi híp mắt lại, không nhớ mình ngoài đánh vào mặt cậu ra còn đánh vào chỗ khác.
Anh nhìn về phía Chu Yến Lễ.
Đối phương ấn vào vai, hoạt động cổ một chút: "Con cũng đâu nói là bố đánh đau, có lẽ là do tối hôm qua con ngủ bị sái cổ."
Y tá đang quét mã thuốc vừa rồi của đám Giang Hội Hội, lại hỏi Chu Tấn Vi: "Thuốc mỡ còn cần không?"
Trước nay anh luôn vui buồn không rõ, cảm xúc trong mắt cũng ảm đạm.
Cho nên không có ai có thể thông qua chút thay đổi nho nhỏ này để phán đoán tâm trạng anh đang vui hay buồn.
Cho dù là con trai có quan hệ huyết thống với anh.
Đoán chừng là do Giang Hội Hội giải thích có hiệu quả, ánh mắt Chu Tấn Vi không còn lạnh lùng như vừa rồi nữa, anh đi đến, lấy ví tiền ra: "Thanh toán cả đi."
Quét mã xong, anh lấy một tờ tiền từ trong ví đưa cho đối phương.