Editor: sukiee
Đau dạ dày càng ngày càng rõ ràng, Tống Tu hơi nhíu mày, trán chảy ra mồ hôi lạnh, Lục Kỳ thấy sắc mặt cậu thật sự khó coi, nhịn không được hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Anh đi đi.", Tống Tu hữu khí vô lực giơ tay chỉ vào cửa, nói: "Cầm giấy nợ, cút đi."
Lục Kỳ chậc chậc hai tiếng, nhét giấy nhét vào túi, đang chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài, lại không ngờ vừa mới đẩy cửa ra, đã bị một bóng người túm lấy vạt áo, không đợi hắn phản ứng lại, cả người đã bị ném ra ngoài.
Tống Tu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hạ Tông sắc mặt âm trầm đứng ở cửa, hắn xuyên thấu qua ánh mắt phẫn nộ lại thất vọng, nói: "Tống Tu, cậu được lắm, cậu thực sự được lắm!"
Lục Kỳ bị ném đến sặc, đỡ thắt lưng nhìn về phía Hạ Tông, nhịn không được rùng mình một cái.
Gió lạnh bên ngoài thổi vào, Tống Tu sắc mặt tái nhợt, cậu ngước mắt nhìn Hạ Tông, nói: "Anh sao lại tới đây?"
Cậu ôm bụng, muốn đóng cửa lại, lúc đau dạ dày, bị gió lạnh thổi một cái, quả thực đau muốn quỳ.
Hạ Tông nắm chặt tay cậu, đè nén phẫn nộ nói: "Cậu cũng không có gì muốn giải thích một chút sao?"
Thân thể Tống Tu lắc lư một chút, sau khi cậu đứng vững, cười một tiếng, nói: "Anh muốn nghe cái gì? Tôi nói cho anh nghe, nhưng trước hết anh đóng cửa lại giúp tôi?"
Lục Kỳ cũng nhìn ra Tống Tu có gì đó không đúng, hắn suy nghĩ một chút, trốn hơi xa một chút, mở miệng hỏi: "Tống Tu, sắc mặt cậu kém quá, vẫn nên đi bệnh viện xem một chút đi."
Tống Tu khoát tay áo, nói: "Anh đi trước đi, tôi cùng Hạ Tông nói chút chuyện."
Lục Kỳ do dự một chút, thăm dò hỏi: "Nếu không? Tôi cũng đợi một chút rồi đi?"
Ánh mắt âm ngoan của Hạ Tông lập tức ném tới, Lục Kỳ sợ tới mức lui về phía sau hai bước, Hạ Tông lạnh lùng nói: "Lục Kỳ, cậu có phải vết sẹo tốt nên đã quên đau hay không, đồ của tôi, cậu cũng dám đυ.ng vào?"
Lục Kỳ nhớ tới cảnh khi còn bé bị Hạ Tông đánh đập dã man, cả người đau đớn.
Ánh mắt Tống Tu thâm sâu, nói: "Tôi không phải là đồ vật của ai, anh không cần tuyên thệ quyền sở hữu."
Hạ Tông cười lạnh nắm cằm Tống Tu, nói: "Cậu lúc trước bộ dáng đuổi theo tôi, cũng thật đúng là đủ mất mặt."
Hô hấp của Tống Tu hơi dồn dập, cậu gắt gao đè nén dạ dày, nói: "Theo đuổi người mình thích, chẳng lẽ không được sao?"
Những lời này làm cho Hạ Tông hơi sửng sốt một chút, Tống Tu nhân cơ hội hất tay Hạ Tông ra, lẳng lặng đi đến bên cửa, đưa tay muốn đóng cửa lại, nhưng trước mắt chợt tối sầm, lấy cửa chống đỡ, rồi đột nhiên hai đầu gối quỳ trên mặt đất.
【666: Ký chủ, tôi đã giúp cậu che chắn cảm giác đau】
【Tống Tu: Tôi biết, đây là kỹ thuật diễn. 】
【666:...... Cậu vui vẻ là được rồi ...】
Nhìn thấy Tống Tu quỳ mạnh trên mặt đất, Hạ Tông tựa hồ mới đột nhiên bừng tỉnh, hắn lập tức đi về phía Tống Tu, nhíu mày hỏi: "Cậu... Cậu làm sao vậy?"
Tống Tu cắn răng, gian nan nói: "Đau dạ dày."
Sắc mặt cậu đã trắng bệch, cả người đều thập phần suy yếu.
Sắc mặt Hạ Tông khẽ biến, hắn nói: "Tôi đưa cậu đến bệnh viện.", Nói xong, anh ta lập tức lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cấp cứu.
Tống Tu lắc đầu, tay nắm chặt cổ tay Hạ Tông, dùng sức thật lớn, thế nhưng đem cổ tay Hạ Tông nắm lấy mấy đạo dấu vết xanh trắng, cậu cắn răng nói: "Hiện tại không thể đi ra ngoài, bên ngoài đều là paparazzi chụp lén."
Hạ Tông nhíu chặt mày, nói: "Chụp lén thì chụp lén, tôi đã sớm công bố quan hệ của chúng ta trên Weibo rồi, cậu cho rằng tôi sẽ sợ bọn họ chụp lén sao?"
Tống Tu suy yếu cười một tiếng, nói: "Nhưng tôi sợ."