Editor: sukiee
Tống Tu ngồi ở trên giường lướt tìm kiếm nhiệt, thở dài, nói "Ảnh đế chính là ảnh đế, trong nháy mắt liền cơ hồ chiếm đoạt hot search, lưu lượng này thật sự là khủng bố."
Cậu nằm ngửa trên giường, hồi tưởng lại những chuyện ngu xuẩn mình đã làm, liền cảm thấy tim gan tỳ phế đều đau.
Khi chuông điện thoại vang lên, cậu lật xem màn hình điện thoại xuống, phát hiện là của Lục Kỳ, nhất thời ngồi dậy.
【666: Nhắc nhở ký chủ, hiện tại Hạ Tông đang trên đường tới, cậu xác định muốn nhận điện thoại của Lục Kỳ sao?】
【Tống Tu: Rùa đen đưa tới cửa, vì sao không nhận?】
【666: Rùa đen? 】
【Tống Tu: Chuyên môn dùng để gánh tội thay.】
Sau khi cậu trả lời điện thoại, nghe Lục Kỳ nói: "Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu, câu mau đến mở cửa."
Tống Tu trầm mặc một chút, cân nhắc nói: "Anh muốn nói cái gì? Nói thẳng qua điện thoại."
Lục Kỳ nở nụ cười, nói: "Cậu đối với đối tác tàn nhẫn như vậy sao? Dùng xong thì vứt đi? Tôi vì cậu, thế nhưng đắc tội Hạ Tông đến chết, đoán chừng hiện tại hắn ngay cả ý nghĩ bổ sống tôi đều có."
Tống Tu hơi mím môi, từ trên giường đứng dậy, nói: "Anh tự tìm, vì sao phải tiết lộ tin tức cá nhân của hắn?"
"Muốn biết nguyên nhân? Vậy cậu mau mở cửa cho tôi, nếu không... Cậu biết, còn có một tin tức hạng nặng tôi còn chưa tiết lộ, hiện tại tin tức đã chỉnh sửa xong, nếu trong vòng mười giây, cậu không ra mở cửa cho tôi, tin tức này sẽ phát ra... Cậu đoán, nếu fan Hạ Tông biết hắn đã từng..."
Lục Kỳ còn chưa nói xong, liền bị Tống Tu trực tiếp cắt đứt lời, cậu nói: "Anh câm miệng, tôi hiện tại lập tức xuống."
Cậu còn mặc đồ ngủ, căn bản không kịp thay, ngay cả dép lê cũng không kịp mặc, chân trần giẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, nhanh chóng chạy xuống cầu thang, mở cửa cho Lục Kỳ.
Lục Kỳ tựa vào bên cửa, cười nói "Đến cầu xin tôi, tôi sẽ đi vào."
Tống Tu nở nụ cười, híp mắt một chút, nói "Đừng có một tấc tiến một thước."
Thấy sắc mặt Tống Tu không tốt, Lục Kỳ cũng không ầm ĩ, đi thẳng đến gần phòng, nói "Cậu khẩn trương như vậy làm gì? Không phải hai người đã chia tay sao?"
"Không chia tay."
Tống Tu từ một bên kéo áo khoác khoác lên, cậu giẫm lên sàn nhà, tựa hồ căn bản không cảm thấy lạnh, nói: "Anh nói điều kiện đi, như thế nào mới có thể không phát ra tin tức kia?"
Lục Kỳ cười tủm tỉm chỉ vào môi mình, nói: "Cậu đến hôn tôi một cái."
Tống Tu từ trong khe môi khẽ xuy một tiếng, nắm ly thủy tinh trong tay, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm Lục Kỳ, nói "Đem đồ vật cho tôi, tôi muốn bản gốc."
"Vậy cũng không được, lúc trước cậu đem đồ đạc bán cho tôi, nói cũng không phải cái này." Lục Kỳ nở nụ cười, nói: "Có muốn tôi nhắc nhở cậu một chút không? Cậu hứa sẽ bỏ Hạ Tông, sau đó ở cùng tôi."
"Giá cả anh có thể nói, tôi có thể gấp đôi, gấp ba lần, thậm chí gấp mười lần trả lại cho anh." Ánh mắt trầm tĩnh của Tống Tu rơi vào trên người Lục Kỳ.
Lục Kỳ nhịn không được nhướng mày, hỏi ngược lại: "Gấp mười lần? Cậu có đủ khả năng?"
"Tôi nợ anh, tất cả thù lao phim của tôi sẽ được cho anh... Anh đưa tôi bản gốc." Cửa sổ mở ra, tháng tư hơi lạnh, gió lạnh bên ngoài vọt vào trong phòng, môi Tống Tu hơi trắng bệch.
Cậu quên mất mình còn có bệnh dạ dày, thế nhưng lúc này lại tái phát.
Lục Kỳ cân nhắc hai cái, gật đầu nói: "Được, lúc trước là 10 triệu, cậu bây giờ phải cho tôi một trăm triệu, cậu phải liều mạng kiếm tiền a, bằng không nói không chừng ngày nào đó tôi run tay, đem tin tức phát ra, đến lúc đó... Hạ Tông sẽ thân bại danh liệt."
Tống Tu xoay người từ trong ngăn kéo lấy ra giấy bút, viết ra nợ nần sau đó, đem bút nặng nề đặt ở trên bàn, nói: "Tôi nhận ba kịch bản, hai cái tạp nghệ. Giai đoạn trước gọi tới bảy trăm vạn, đợi lát nữa tôi sẽ chuyển cho anh."
Lục Kỳ nhướng mày kinh hãi nói: "Cậu một lần nhận nhiều như vậy, thật sự không sợ đột tử sao?"
Tống Tu cười khẽ một tiếng, môi trắng bệch, nói: "Cùng anh không liên quan."
【666: Ký chủ, Hạ Tông đã sắp ra ngoài cửa, phỏng chừng trong vòng ba mươi giây sẽ tới.】
【Tống Tu: Biết rồi.】
Lục Kỳ cầm giấy nợ, lắc đầu khó hiểu, buồn bực nói: "Cậu thật sự là kỳ quái, muốn bán tư liệu là cậu, muốn chuộc lại tư liệu cũng là cậu, cậu làm một lớn như vậy làm gì?"
Tống Tu tựa vào khung cửa, tay trái bất động thanh sắc chống vào dạ dày của mình, vén mí mắt lên nói: "Tôi vui vẻ."
Nguyên nhân cậu đương nhiên không thể nói, bởi vì còn có một nhân vật mấu chốt không đi ra, chỉ có người này đi ra, Tống Tu mới có thể triệt để đem chính mình trích ra.
Cậu rất tò mò khi ngày đó đến, Hạ Tông sẽ hối hận đến cỡ nào.