Editor: sukiee
Hạ Tông vốn chuẩn bị đỡ tay Tống Tu, hơi cứng ngắc một chút, hắn rũ mắt nhìn người trong ngực, khàn giọng hỏi: "Cậu nói cái gì?"
"Tôi nói...", Tống Tu cười một tiếng, trán cậu tràn đầy mồ hôi lạnh, dạ dày đang co giật, đau đến nỗi cậu cơ hồ muốn cắn nát một ngụm răng bạc, cậu miễn cưỡng nói: "Nhưng tôi sợ, tôi không muốn tiếp tục... Hạ Tông."
Lục Kỳ đứng ở một bên, có chút không biết làm sao, hắn nhìn ánh mắt lãnh khốc Hạ Tông ném tới, mơ hồ cảm thấy lưng mình có chút nặng nề, phảng phất có thêm thứ gì đó không nên có.
"Tôi...". Lục Kỳ há miệng, muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy bầu không khí kỳ quái giữa hai người, đành phải nghẹn lời nói đến miệng trở về, lẩm bẩm nói: "Tôi chỉ là thu tư liệu, ngẫu nhiên nói chuyện lung tung... Tôi thực sự cái gì cũng chưa làm cả."
Hạ Tông đem Tống Tu chặn ngang bế lên, xoay người lên lầu, đắp chăn cho cậu, nói: "Tôi gọi điện thoại cho người đại diện của cậu, hắn đang trên đường tới. Điện thoại cấp cứu tôi cũng gọi... Nếu cậu nhất định phải làm như vậy, vậy cậu tự giải quyết cho tốt."
Lúc hắn nhìn thấy những hot search kia, phẫn nộ tràn ngập l*иg ngực hắn, hắn cảm thấy mình sắp tức giận nổ tung, lúc mở cửa nhìn thấy Lục Kỳ, hắn hận không thể gϊếŧ chết hai người này... Nhưng nhìn thấy Tống Tu ngã ở trước mặt hắn, hắn vẫn nhịn không được muốn ôm lấy cậu.
Nhìn Tống Tu đau run rẩy, hắn vẫn sẽ đau lòng.
Hạ Tông nhịn không được tự giễu một tiếng, thầm nghĩ: Tôi thật đúng là phế vật danh xứng với thực, Tống Tu... Luận trình độ tâm ngoan, tôi không bằng một phần vạn của cậu.
【Tống Tu: Hạ Tông đi rồi chưa? 】
【666: Anh ấy đi rồi, trông rất buồn và khổ sở. 】
【Tống Tu: Giá trị thù hận của anh ấy vẫn là 75, xem ra ta còn phải cố gắng. 】
【666: Hai người đều đã chia tay, chẳng lẽ còn có thể ở bên nhau?】
【Tống Tu: Nói không chừng thì sao? Người ta nói rằng mất đi mới là đẹp nhất. 】
【666: Ký chủ, cậu vẫn còn là con người sao? 】
【Tống Tu: À, tôi không phải, tôi chỉ là một người chấp hành nhiệm vụ không có cảm tình. 】
Người đại diện Tiểu Đào nhận được điện thoại của Hạ Tông, sợ tới mức tay không vững, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại di động của mình.
"Hạ.... Hạ ảnh đế?" Tiểu Đào khẩn trương nói.
"Cậu đi tìm Tống Tu, hắn xảy ra chuyện." Hạ Tông ở đầu dây bên kia, nhíu mày, nói: "Tôi đã gọi xe cứu thương."
"Lạch cạch" một tiếng giòn vang, điện thoại di động rơi xuống đất, Hạ Tông đợi một chút, không nghe thấy tiếng đầu dây bên kia, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"
Tiểu Đào thật cẩn thận cầm di động, hỏi: "Tống Tu nhà tôi. Là... Vì anh nên đã tự làm hại chính mình sao? Tôi liền biết sẽ có một ngày như vậy, ô ô ô..."
Hạ Tông:...
Sau khi hắn cúp điện thoại, vẻ mặt có chút hoảng hốt, nhìn ảnh chụp quen thuộc trong điện thoại di động, trong album ảnh của hắn cơ hồ đều là ảnh của Tống Tu hoặc ảnh chụp chung của hắn và Tống Tu.
Lúc Tiểu Đào ngồi xe chạy tới, vừa lúc xe cứu thương cũng đến, Hạ Tông giấu ở trong góc, nhìn Tống Tu bị đẩy lên xe cứu thương, lúc này mới yên tâm xoay người rời đi.
Hắn không nhìn thấy Lục Kỳ ở phía sau muốn nói lại thôi, Lục Kỳ tiểu đáng thương nắm tờ giấy nợ kia, có chút không biết làm sao, hắn cảm thấy lưng càng ngày càng nặng nề.
Trên mạng đang ở đề tài #Luận Hạ Tông giả ảnh đế này khi nào lăn ra khỏi giới giải trí#, một đám fan và anti-fan đã xé nhau sắp xuất huyết, ở giữa xen lẫn mấy người qua đường mờ mịt.
Tống Tu tựa vào giường bệnh, nhàn nhã lật xem diễn đàn, cảm thấy mấy người qua đường này cũng rất đáng thương, bị kẹp ở giữa, giống như lau sậy trong gió, lung lay trái phải.
Tiếng bước chân của bác sĩ vang lên ngoài cửa, Tống Tu lập tức nằm trên giường, hơi nhíu mày, thập phần suy yếu.