Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Hoang Dã Cầu Sinh (Mỹ Thực)

Chương 33: Chim dơi

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Sở Thiếu Khuynh lại lần nữa xác nhận, lại nhét thêm vài con vào miệng, xốp giòn thơm ngọt, ăn rất ngon.

Phong Dĩnh thấy anh ăn đến thật ngon, cũng bắt đầu ăn thử hai con, quả nhiên không tồi. Có sáu người, một bên là bốn người nôn mửa không chịu nổi, một bên hai người ăn một cách vui vẻ.

Sự tương phản thị giác rất mạnh mẽ.

[Ăn sâu? Trông ghê quá.]

[Đùa cái gì vậy, thứ này có thể ăn sao? Tổ chương trình có bệnh à!]

[Cái này ăn được sao? Đội trưởng, anh có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?]

[A a a, Tư Lạc Khắc không cần ăn thứ như vậy, anh là đội trưởng, không phải nói phụ trách đi săn hay sao? Thịt đâu?]

Sau bình luận này là vô số bình luận tán đồng, còn có người hâm mộ của ba người khác lên án công khai.

[Những người này đầu óc có bệnh đi, nơi đây là sinh tồn hoang dã, muốn ăn bít tết hay gà quay thì đừng có tham gia chương trình. Thật sự nghĩ tới nơi này để nghỉ dưỡng hay sao. Mở to mắt ra nhìn xem, trên đây ghi rõ “Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Hoang Dã Cầu Sinh”, tôi ủng hộ đội trưởng.]

[Hiện tại đã chịu không nổi, chờ đến khi không có lửa không có thức ăn, nhóm người này không phải sẽ khóc lóc rời khỏi chương trình? Trừ đội trưởng và Phong Dĩnh, những người khác tôi đều không đánh giá cao.]

[Chỉ có tôi thấy hai người họ ăn đặc biệt ngon sao? Muốn thử một chút.]

[Tôi cũng vậy, khi cắn có tiếng rộp rộp, trông rất giòn, nuốt nước miếng.]

Cho đến nay, Sở Thiếu Khuynh trừ fan nhan sắc ra, cũng giành được sự yêu thích của một bộ phận người xem quan tâm đến việc sinh tồn nơi hoang dã, anh cũng đã có thể coi như người có chút nổi tiếng rồi.

Cuối cùng, chỉ có Tây Trạch vẻ mặt đau khổ nhặt nhộng ong lên ăn, ba người còn lại vẫn không chạm vào. Sở Thiếu Khuynh cũng không ép, thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường.

Vì Tư Lạc Khắc bị thương, nên Sở Thiếu Khuynh điều chỉnh nhân sự để đảm bảo an toàn, Mỹ Hi và anh một tổ, Phỉ Bích cùng Phong Dĩnh, Tây Trạch và Tư Lạc Khắc một tổ.

Xe bay chính thức tiến vào hẻm núi, trừ Sở Thiếu Khuynh và Phong Dĩnh, bốn người còn lại đều nín thở, lo lắng nhìn xung quanh.

Trên đường đi, ở trên cao mọi người run rẩy sợ hãi khi thấy từng cái bóng to lớn xẹt qua dưới tán cây, sợ tới mức run run, Sở Thiếu Khuynh bị Mỹ Hi ở phía sau bám đến đau eo.

“Đừng khẩn trương, chúng nó chạm không tới đâu, thả lỏng đi.”

Phong Dĩnh bay ở bên trái Sở Thiếu Khuynh, thấy anh ôn nhu an ủi Mỹ Hi, cười nhạo một : Ha, đàn ông.

“Quáccc!”

Đột nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng chim kêu, Phong Dĩnh vẻ mặt nghiêm lại:

“Đội trưởng, bên trái hướng 9 giờ.”

“Đội trưởng, ở phía sau, hướng 3 giờ.”

“Đội trưởng, là, là một con chim lớn....”

Giọng nói lo lắng của Phong Dĩnh và Tây Trạch trước sau vang lên. Trong tầm mắt, tổng cộng xuất hiện năm con chim trông giống dơi, mỏ nhọn, móng vuốt sắc bén, đôi mắt to như chuông đồng trừng thẳng mọi người, chúng bay chợt cao chợt thấp, tạo áp bách đặc biệt lớn.

“Đội trưởng, nó sẽ không phải tới ăn thịt chúng ta đi!”

Giọng Mỹ Hi nghe như đang khóc.

“Yên tâm, có tôi đây rồi.”

Anh đáp lời, ánh mắt Sở Thiếu Khuynh vẫn luôn đặt trên con chim dơi này, quan sát một lát thấy động tác của nó rất linh hoạt, nếu muốn dùng xe bay để tránh công kích của nó, rất khó.

Lựa chọn đối đầu trực diện và cận chiến là không thể, thân hình của nó quá lớn, sức mạnh của nó tuyệt đối có thể đem người ném đi, chỉ có thể tấn công cự ly xa.

“Đội trưởng, chúng ta hạ cánh sao?”

Điều Sở Thiếu Khuynh quan sát được, Phong Dĩnh cũng nghĩ đến, bỏ xe trốn vào rừng cây là quyết định sáng suốt nhất, và cũng là quyết định ngu xuẩn nhất, nhưng không ngại đánh cược, mong ban ngày không gặp phải cự thú.

“Tôi càng thích xử lý trực tiếp hơn.”

So với những thứ chưa biết là gì, anh càng thích giải quyết những thứ đã biết trước mắt hơn.

Sau khi điều chỉnh mô tô bay về chức năng lái tự động, Sở Thiếu Khuynh lấy cung tên ra, nghiêng người, kéo cung.

Cây cung cao nửa người được kéo hết cỡ, mũi tên trong gió bị thổi đến kêu vang, vẻ mặt Sở Thiếu Khuynh nghiêm nghị lãnh đạm, giống như một sát thủ.

“Vèo!”

Mũi tên dài được bắn đi, con chim dơi bị bắn trúng kêu thảm thiết một tiếng, đôi cánh vùng vẫy điên cuồng, nó quay hai vòng trên không trung, thét dài một tiếng, nhanh chóng rơi xuống.