Edit: Thẩm Thiên Lăng
“A a a, nó đến, đội trưởng, cứu mạng!!!”
Phía Tây Trạch có một con bay tới, nó dùng sức mạnh lao nhanh tới, Tây Trạch sợ tới mức hét lên:
“A a a, đội trưởng, làm sao bây giờ, em chết mất.”
Không biết có phải do con chim dơi kia bị bắn trúng kí©ɧ ŧɧí©ɧ những con còn lại, chúng đột nhiên thét dài một tiếng, tăng tốc bay về phía các thành viên.
Sở Thiếu Khuynh lại liên tiếp bắn ra hai mũi tên, toàn bộ đều trượt, đàn chim dơi ngày càng gần, Sở Thiếu Khuynh thu mũi tên:
“Đeo kính bảo hộ, tăng tốc!”
Bên trong hẻm núi, ba chiếc xe bay, bốn con chim dơi khổng lồ ở trên không trung rượt đuổi. Tốc độ của những chiếc mô tô bay theo tiếng xé gió sắc bén, kinh động vô số con chim, những tiếng gầm rú liên tiếp phát ra từ trong hẻm núi.
“Quáccc!”
Mắt thấy sắp cắt đuôi được mấy con chim dơi đằng sau, thì có hai con cùng loại đột nhiên từ phía trước lao ra, chính diện hướng về phía mặt Sở Thiếu Khuynh....
“Ôi!”
Thân xe đột nhiên nghiêng 90 độ để né qua, không hề chuẩn bị Mỹ Hi sợ hãi kêu ra tiếng.
Sở Thiếu Khuynh mới vừa ổn định thân xe, hai con chim dơi xoay người một cái, giơ lên móng vuốt sắc bén truy đuổi lại đây.
Bởi vì Tây Trạch ngồi ở phía trước, tầm mắt có điểm mù, trên mặt vẫn bị cào bị thương, máu đỏ tươi chảy ra khiến mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp phải hét lên.
Từ lúc chim dơi xuất hiện, phòng phát sóng trực tiếp đã trở nên điên cuồng, hét lên đây là cái gì, nhưng không có ai trả lời. Họ đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào các thành viên, sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Sở Thiếu Khuynh và Phong Dĩnh cùng lúc rút ra súng laser, với tốc độ nhanh của xe bay, bắn ngay khi hai con chim dơi quay lại tấn công, trực tiếp xuyên qua.
Tư Lạc Khắc kêu to:
“Đội trưởng, sẽ bị ăn, sẽ bị ăn mất, chúng ta nhanh chóng xuống đi, mau.”
“Đội trưởng.”
Phỉ Bích cũng sợ hãi hét lên:
“Chúng sắp đuổi kịp rồi, rất nhiều.”
“Đội trưởng, đội trưởng, chạy mau, thật đáng sợ, tôi muốn về nhà, tôi không quay nữa.....”
Mỹ Hi suy sụp khóc thành tiếng.
“Thiếu Khuynh, chúng ta phải dụ bọn chúng đi.”
Tình huống phía trước không rõ, cứ trốn như vậy không phải biện pháp, không sớm thì muộn đám chim dơi sẽ đuổi kịp.
“Phong Dĩnh, thấy ngọn núi cao nhất trước mặt không? Anh mang mọi người đến đó đợi tôi.”
Sở Thiếu Khuynh không đợi hắn trả lời, cười:
“Mỹ Hi, anh có thể tiếp được cô ấy không?”
Phong Dĩnh:……
Đem Mỹ Hi từ không trung ném xuống, không nói có thể thành công hay không, anh xác định Mỹ Hi không phải sẽ bị hù chết? Người vừa rồi còn ôn nhu an ủi, thương hương tiếc ngọc đâu rồi?
“Tôi không đồng ý với đề nghị của anh, để Tây Trạch đưa bọn họ đi.”
Xe bay của Phong Dĩnh đột nhiên tới gần Sở Thiếu Khuynh:
“Anh có biết không! Xe này có chức năng kết nối, có thể cài đặt chế độ lái tự động.”
Sở Thiếu Khuynh nháy mắt hiểu được ý của Phong Dĩnh, gật đầu.
Hai chiếc xe đột ngột kết nối với nhau trong khi bay, đầu xe và đuôi xe một lần nữa lắp ráp, hai chiếc hợp thành một.
“Mỹ Hi, lại đây.”
Mỹ Hi ngẩng đầu, mặt đầy là nước mắt, vẻ hoảng sợ trên mặt chưa hết, thần sắc một mảnh mờ mịt.
“Mau lên, đừng lãng phí thời gian, chúng sắp đuổi kịp rồi.”
Phong Dĩnh không ôn nhu như Sở Thiếu Khuynh, vẻ mặt lạnh lùng, đặc biệt dọa người.
Mỹ Hi lập tức tỉnh táo lại, cử động, lùi lại từng chút một, Phong Dĩnh chậc một tiếng, dọa Mỹ Hi trắng mặt.
Chờ đến lúc cô di chuyển đến giữa xe, lộ ra vị trí ở giữa, Phong Dĩnh trực tiếp nhảy khỏi xe của mình, thành công ngồi đằng sau Sở Thiếu Khuynh.
Hai chiếc xe một lần nữa tách ra, thành hình, biến thành hai chiếc xe.
Sở Thiếu Khuynh: Là tôi đánh giá thấp công nghệ của thời đại này.
Sở Thiếu Khuynh đem súng laser ném cho Tây Trạch:
“Tây Trạch, cậu đưa mọi người đến ngọn núi phía trước. Sau khi đến nơi, nếu không thể xác nhận an toàn thì đừng hạ cánh. Cứ đi vòng quanh, chờ chúng tôi quay lại.”
“Tư Lạc Khắc, hãy như một người đàn ông.”
Sở Thiếu Khuynh liếc mắt nhìn Tư Lạc Khắc đang sợ tới mức ôm chặt Tây Trạch không dám ngẩng đầu, bình tĩnh nói.
Đang lúc anh đang nói chuyện, con chim dơi đã gào thét đến gần, Sở Thiếu Khuynh đột nhiên dừng lại, xoay người, trường thương vung lên, trực tiếp đánh trúng con chim dơi đang lao tới, buộc nó phải rút lui ngay lập tức.
Mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, Phong Dĩnh đang ôm eo Sở Thiếu Khuynh, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Anh còn không sợ ngã.”
Sở Thiếu Khuynh đột nhiên dừng lại, hắn theo bản năng lao về phía trước, không nghĩ tới người này đột nhiên quay người vung thương, động tác liên tiếp này, làm cơ thể hắn suýt nữa rơi khỏi xe.
“Ăn ý không tồi, tiếp tục.”
Khi xe bay ngừng lại, Sở Thiếu Khuynh đè lên bả vai Phong Dĩnh nhảy qua, cùng Phong Dĩnh đổi vị trí.
“Lần này, chúng ta sẽ chiến đấu.”