Edit: Thẩm Thiên Lăng
Khi màn đêm buông xuống, xung quanh có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu, thỉnh thoảng có tiếng chim hót xen lẫn trong đó tiếng gầm gừ của những con thú khổng lồ trong hẻm núi khiến nhiều người tái mặt.
Rõ ràng, âm thanh của con quái vật khổng lồ mà họ nghe thấy ở bãi biển đến từ hẻm núi.
Tại điểm dừng chân lửa trại kêu lách tách, mọi người tụ tập quanh đống lửa sưởi ấm.
Sở Thiếu Khuynh ngồi bên đống lửa, cẩn thận lau chùi trường thương của mình, ở mạt thế, trường thương của anh tên là Minh Nguyệt. Cây trường thương mới này sau khi làm xong, Sở Thiếu Khuynh cũng không nghĩ sẽ đặt tên cho nó, nhưng sau trận chiến ngày hôm nay, gọi nó là Tiểu Minh Nguyệt đi.
Mũi thương đã được lau sạch sẽ được bọc trong da rắn, Sở Thiếu Khuynh đưa mắt nhìn về phía hẻm núi, ngưng thần nghe tiếng cự thú gào rống trong đó mang theo vài tiếng dã thú kêu thảm thiết, nói:
“Phong Dĩnh, đêm nay anh cùng Tư Lạc Khắc gác trước nửa đêm, tôi và Tây Trạch gác nửa sau đêm.”
“Không được,”
Phong Dĩnh không đồng ý, từ trên thân cây nhảy xuống, đến gần Sở Thiếu Khuynh:
“Tôi sẽ gác sau nửa đêm, anh gác trước đi.”
“Anh so với tôi càng quen thuộc những nơi này hơn không phải sao? Lúc cần thiết, anh sẽ thay thế vị trí của tôi.”
Trong mười năm mạt thế, Sở Thiếu Khuynh mấy ngày không ngủ cũng đã trải qua, gác đêm cũng không khó với anh.
Hơn nữa, theo quan sát của Sở Thiếu Khuynh, rất có thể Phong Dĩnh là một quân nhân, dù ở thời đại nào, khả năng sinh tồn của binh sĩ đều tốt hơn người thường, và cũng không ai quen thuộc với dã ngoại hơn bọn họ, Sở Thiếu Khuynh cần Phong Dĩnh luôn tỉnh táo.
Anh đứng ở đó, thần sắc thanh lãnh, ánh trăng xuyên qua cơ thể anh, khiến làn da anh gần như trong suốt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể hòa tan vào bóng tối, anh nói:
“Đây là quyết định của tôi, tôi hy vọng anh nghe theo.”
Không ai có thể phản kháng một Sở Thiếu Khuynh như vậy, bao gồm cả Phong Dĩnh.
Chuyện này cứ như vậy định ra, Sở Thiếu Khuynh đứng lên:
“Đi ngủ sớm một chút, phải ngủ sớm, biết không?”
Mọi người vội vàng gật đầu, Sở Thiếu Khuynh khá vui lòng, trở lại lều trại, Tiểu Minh Nguyệt đặt ở bên cạnh, sờ sờ Tiểu Minh Nguyệt, hai tay lót dưới đầu, nghe âm thanh cự thú gào rống bên tai nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một đêm này, không ai ngủ yên, trừ Phong Dĩnh và Sở Thiếu Khuynh. Vẻ mặt rạng rỡ của hai người khiến những người khác ghen tị, bọn họ đều là chờ đến gần sáng, âm thanh dã thú thấp đi mơi ngủ được một lát, hai người thế nhưng không bị ảnh hưởng chút nào.
Buổi sáng rửa mặt, bởi vì nước có hạn, mọi người chỉ tùy tiện lau mặt một chút, không dám dùng nhiều.
“Đã đến giờ ăn sáng.”
Sở Thiếu Khuynh vỗ vỗ tay, cười đến xán lạn.
“A, đội trưởng, anh đi săn sao? Tại sao em không thấy?”
Tây Trạch chạy đến cạnh Sở Thiếu Khuynh, sờ sờ bụng.
Phòng phát sóng trực tiếp đúng lúc mở ra, mọi người nghe nói muốn ăn bữa sáng, hai mắt sáng lên. Món cá nướng ngày hôm qua trông thật ngon miệng, bọn họ rất mong chờ bữa ăn hôm nay.
Sở Thiếu Khuynh xoa xoa đầu Tây Trạch:
“Phong Dĩnh, cho đồ ăn lên.”
Phong Dĩnh bất đắc dĩ nhìn Sở Thiếu Khuynh ác liệt tươi cười, ngày hôm qua hắn cùng Sở Thiếu Khuynh đi thăm dò địa hình, đưa ra kết luận là: Bởi vì trong hẻm núi có cự thú hoạt động, dẫn tới nơi này trừ côn trùng, không có động vật.
Mới sáng sớm, nào đã đi săn được?
Phong Dĩnh lấy tổ ong ra khỏi lửa và mở nó ra trước con mắt mong đợi của nhiều người. Những con nhộng ong trắng mềm đã được nướng đến màu vàng nâu, quyện vào nhau, mùi thịt nướng thoang thoảng tràn ngập, hương thơm nồng nàn.
Sở Thiếu Khuynh bảo Phong Dĩnh đổ lên trên lá chuối, rắc thứ gia vị duy nhất, bột băng tinh thảo lên trên rồi trộn đều:
“Ăn đi!”
“Ọe!”
Bốn người sắc mặt xanh mét, xoay người liền phun. Phòng phát sóng trực tiếp cũng ngây người, cái quỷ gì đây? Bữa sáng? Đây, đây không phải là sâu bọ sao?
“Sâu?”
Sở Thiếu Khuynh nhúp lên hai con, ném vào trong miệng, nhai rốp rốp:
“Đây là nhộng ong, chứa rất nhiều protein.”
“Hương vị không tồi.”