Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Hoang Dã Cầu Sinh (Mỹ Thực)

Chương 31: Bị ong chích

Edit: Thẩm Thiên Lăng

Âm thanh vo ve dày đặc phía sau càng ngày càng gần, Sở Thiếu Khuynh dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời lao về phía trước, trước kia anh chạy trốn xác sống cũng chưa cố gắng đến vậy.

[A a a a, anh ấy tới, anh ấy mang theo ong mật tới, đội trưởng chạy mau!]

[Đội phó, tăng tốc, mau, mang theo của hồi môn ong mật, đuổi theo!!!]

[Chết tiệt, đội trưởng, trên đỉnh đầu aaaa.......]

“A!”

Một tiếng hét vang vọng khắp khu rừng, theo sau là âm thanh thân thể nặng nề rơi xuống đất, khiến mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp chấn động.

Sở Thiếu Khuynh bị Phong Dĩnh đẩy từ phía sau, áo khoác đen bao phủ, cảm giác được thân thể chạm đất đau đớn, tầm mắt cũng chìm vào bóng tối.

“Ong ong ong!”

Âm thanh đáng sợ bay tới bay lui trên đỉnh đầu, Sở Thiếu Khuynh mặc áo sơ mi mỏng bị chích mấy phát, đau đến cắn răng.

Phong Dĩnh đang nửa đè lên anh, thỉnh thoảng nghe được tiếng Sở Thiếu Khuynh hút không khí, không chút che giấu cười ra tiếng, tiếp theo hắn hít một ngụm khí, không nhìn ra người này còn biết véo người, ngực hắn khẳng định là bầm tím rồi.

Hai người nằm trên mặt đất một lúc lâu mới đứng dậy, kéo áo trên đầu xuống. Sở Thiếu Khuynh đưa tay sờ ra sau lưng, bị Phong Dĩnh bắt lấy:

“Đừng cử động, chờ đem kim của ong lấy ra đã.”

Phong Dĩnh đi ra sau Sở Thiếu Khuynh, vén áo anh lên ghé sát mặt vào nhìn kỹ, có ba vết:

“Chỉ có ba vết chích thôi à?”

“Ý anh là muốn tôi bị chích hai phát nữa?”

“Không, vậy là nhiều rồi.”

Rút ba cây kim ra, Phong Dĩnh khoác lại áo khoác cho Sở Thiếu Khuynh, thuận tay vuốt qua mặt anh một cái, người này, vết máu trên mặt vừa nãy cũng không thèm lau, làm gương mặt càng thêm tà khí, khiến tim hắn đập nhanh hơn.

Sau khi nhặt tổ ong, hai người quay lại điểm dừng chân, phát hiện không khí có chút không đúng, trong không khí tràn ngập mùi khét.

Mỹ Hi và Tây Trạch thần sắc bất an, Phỉ Bích cao lãnh cũng hiếm khi vặn vẹo ngón tay, không dám nói lời nào.

“Tôi xin lỗi, là tôi làm cháy.”

Tư Lạc Khắc tiến lên một bước, cánh môi trắng bệch:

“Tôi, tôi không biết tại sao, cá và gà vừa nướng xong đã hỏng rồi.”

“Không phải, vì cá và gà đã hun khói nên có màu hơi đen, chúng tôi không biết lúc nào sẽ chín, nên vẫn cứ nướng mãi, chờ phát hiện đã không thể ăn.”

Phỉ Bích chưa bao giờ nấu nướng, thời đại tinh tế tronh nhà vài người sẽ có người máy trí năng, căn bản không cần tự mình xuống bếp.

Vừa nãy khi nướng thịt, cô vẫn luôn lo lắng sẽ làm hỏng đồ ăn, nhưng Phỉ Bích nghĩ tới đội trưởng lúc trước cũng nướng như thế này, liền an ủi Tư Lạc Khắc, cũng không ngăn cản, không nghĩ tới sẽ nướng cháy.

Hiện trường vô cùng yên tĩnh, trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không hề bình luận, mọi người ánh mắt thấp thỏm nhìn Sở Thiếu Khuynh.

“Khẩn trương như vậy làm gì? Hỏng thì hỏng đi, tối nay tôi sẽ nấu món ngon cho mọi người ăn.”

Sở Thiếu Khuynh mỉm cười, cầm mật ong trên tay lên lắc lắc:

“Mỹ Hi, lấy gà và cá còn lại ra, Tây Trạch lấy mật cho vào ống tre.”

Thái độ của Sở Thiếu Khuynh làm sắc mặt mấy người càng thêm kém, nhưng lại không dám nói cái gì.

Lá chuối là mang từ bờ biển đến đây, Sở Thiếu Khuynh bảo Mỹ Hi mang tới hai tấm. Một tấm bọc thịt gà phủ mật ong và bột băng tinh thảo, ba cây nấm thông cũng nhét vào bụng con gà. Miếng còn lại được cắt thành 3 phần, mỗi miếng bọc một miếng cá ướp bột băng tinh thảo, bên trên bỏ vài lát gừng. Đem đống lửa đang cháy rực rời sang cạnh, đào một cái hố, bỏ đồ ăn vào rồi vùi than lên.

“Đem lều ra, dựng trại.”

Trừ bỏ Tư Lạc Khắc chân bị thương ra, còn lại mọi người như ong vỡ tổ, ba chân bốn cẳng đi làm, Sở Thiếu Khuynh nói:

“Hai người một lều, dựng lên đi.”

“A, không thể một người ngủ một lều được sao ạ?”

Tây Trạch rêи ɾỉ.

“Ngoan, sau này cậu sẽ phải cảm ơn tôi đấy.”

Đội trưởng nói không thể không nghe, chỉ phải gật đầu. Mỹ Hi và Phỉ Bích khẳng định ngủ một lều, Tây Trạch nhìn đội trưởng, hai mắt sáng lên, một đạo ánh mắt bắn lại đây, Tây Trạch ngừng bước chân, nghĩ nghĩ, lại bước chân ra……

“Xoẹt!”

Một cây đao cắm ở trước mặt cậu, sợ tới mức Tây Trạch trừng lớn mắt, đang chuẩn bị mắng chửi người, thì Phong Dĩnh từ từ lên tiếng:

“Cây đao này khá là sắc.”

Cậu im lặng xoay người, Tây Trạch đi về phía Tư Lạc Khắc:

“Tôi ngủ cùng với cậu.”

Lều đã dựng xong, đồ ăn cũng chín, Sở Thiếu Khuynh gắp gà và cá đã chín ra, hương thơm ngọt ngào lập tức tràn ngập trong không khí.

Lột bỏ lớp lá chuối bên ngoài, da gà vàng giòn xuất hiện trước mặt mọi người, lớp mỡ gà óng ả lấp lánh, khiến mọi người chảy nước miếng sau một thời gian dài không được ăn dầu. Miếng cá chín cũng toát ra hương thơm mê người, quá hạnh phúc.

Sở Thiếu Khuynh cắn nửa miếng nấm, nhìn mọi người ăn uống vui vẻ, anh cũng cười, đặc biệt vui vẻ, thật chờ mong đến ngày mai!

Phong Dĩnh: Cười lên thật giống con hồ ly!