Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Hoang Dã Cầu Sinh (Mỹ Thực)

Chương 30: Mật ong

Edit: Thẩm Thiên Lăng

[Ha ha, không biết tại sao, tôi rất thích đội Hoang Dã Cầu Sinh của hiện tại.]

Mọi người tỏ vẻ, người nói ra lời này có thể làm đại biểu của bọn họ.

“Đội trưởng.”

Tây Trạch đột nhiên đứng lên, không thể tin được nhìn hố nhỏ:

“Con kiến đã chết rồi.”

Mọi người nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy hai con kiến đang giãy giụa, chỉ chốc lát sau, một chút động tĩnh cũng không có. Nhất thời không biết tại sao, sống lưng của mọi người đột nhiên phát lạnh.

Sở Thiếu Khuynh ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát đàn kiến, trầm ngâm một lát:

“Tây Trạch, lấy một cái ống tre, bắt mấy con kiến bỏ vào, tìm ít cỏ nhét vào trong cho nó ăn. Chú ý, đừng để bị kiến cắn.”

Tây Trạch thu hồi gương mặt tươi cười, chạy tới bắt mấy con kiến.

“Đêm nay ngủ lại một đêm.”

Sở Thiếu Khuynh đột nhiên tuyên bố quyết định này, làm cho mấy đội viên kinh ngạc, lúc nãy không phải bảo chỉ nghỉ ơi ăn uống một chút liền đi sao?

“Tây Trạch, Mỹ Hi tiếp tục tìm rau dại. Phỉ Bích, cô có biết nấu ăn không?”

“Tui không.”

“Vậy.......”

“Đội trưởng, tôi có thể.”

Tư Lạc Khắc đứng lên, tập tễnh đến gần Sở Thiếu Khuynh, thần sắc kiên định:

“Tôi đã từng tham gia một chương trình nấu ăn, có thể nấu những món đơn giản.”

Từ lúc chiến đấu với gấu trắng trở về, Tư Lạc Khắc yên tĩnh quá mức, không nghĩ tới cậu ấy sẽ đột nhiên đứng ra.

“Muốn nấu phức tạp cũng làm không được.”

Sở Thiếu Khuynh ôm lấy bả vai Tư Lạc Khắc, chỉ vào ba con cá hun khói và một con gà vừa được lấy ra:

“Cứ nấu chín là được, có thể làm được không?”

“Có thể.”

Tư Lạc Khắc âm thầm tự động viên mình.

“Có cần tôi dạy cậu không?”

“Không cần.”

Mỹ Hi liếʍ liếʍ cánh môi:

“Đội trưởng, anh có thể nấu canh được không?”

Sở Thiếu Khuynh nói:

“Ngoan, chờ đội trưởng của cô tìm được nước sẽ nấu cho cô.”

Mỹ Hi mặt đỏ lên, lẩm bẩm nói được.

Sở Thiếu Khuynh mỉm cười, đem chỗ này giao cho Phỉ Bích và Tư Lạc Khắc, có thể không dùng nước liền cố gắng không dùng.

Tuy rằng trước khi xuất phát mỗi người đều chuẩn bị một ống tre đựng nước, thêm hai ống phòng bị, nhưng trước mắt vẫn chưa tìm được nguồn nước, nên nước này vô cùng quý giá.

Sở Thiếu Khuynh cùng Phong Dĩnh cùng nhau xuất phát, mục tiêu là khu rừng rậm rạp phía trước, không có đường đi, tất cả đều là bụi rậm và rễ cây, ánh mặt trời thưa thớt, âm trầm đáng sợ, nhưng những chỗ như vậy, thì lại có nhiều động vật và thực vật.

“Anh nghe thấy tiếng gì không?”

Sở Thiếu Khuynh đột nhiên dừng lại, hỏi Phong Dĩnh.

“Ong mật?”

“Đúng vậy, chúng ta đi hái mật thôi.”

Phong Dĩnh:……

Hai người theo âm thanh tìm được một khe đá, những con ong to bằng nửa ngón tay đang vo ve quanh tổ, khiến da dầu Phong Dĩnh tê dại.

Hắn ngẩng đầu nhìn sang, nhìn thấy ý cười trên môi Sở Thiếu Khuynh, gân xanh trên trán giật giật.

Sở Thiếu Khuynh sai Phong Dĩnh cắt cỏ khô, nhặt cành cây, còn anh về chỗ dừng chân châm lửa. Khi quay lại, Phong Dĩnh đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ theo chỉ dẫn của Sở Thiếu Khuynh.

Cỏ khô, cành củi khô lót bên dưới, bên trên là cành cây ướt. Sở Thiếu Khuynh động tác lưu loát đem mọi thứ sắp xếp ngay ngắn rồi châm lửa.

Hai người ngồi xổm dưới bụi cây nhìn khói bay vào khe đá khiến đàn ong choáng váng bay tán loạn, chờ một lúc, đàn ong bay càng lúc càng chậm rồi dừng lại.

Sở Thiếu Khuynh lấy ra trường đao, đưa cho Phong Dĩnh:

“Anh đi cắt đi.”

Phong Dĩnh:……

“Tôi là đội trưởng.”

“Còn tôi là đội phó.”

“Chức của anh là tôi phong.”

Phong Dĩnh: Anh thắng.

Phong Dĩnh đứng lên, đâm con dao xuống đất, kéo Sở Thiếu Khuynh đang ngạc nhiên lên, trực tiếp lột áo khoác của anh ra.

“Làm cái gì?”

Sở Thiếu Khuynh theo bản năng nói, lập tức ý thức được ý của Phong Dĩnh, muốn ngăn cản, nhưng Phong Dĩnh đã động tác nhanh chóng kéo xuống áo khoác của anh, Sở Thiếu Khuynh cắn răng:

“Anh cũng thật là biết cởi ha.”

Phong Dĩnh đem áo của Sở Thiếu Khuynh làm khăn trùm đầu, nói:

“Bản năng đàn ông.”

Phòng phát sóng trực tiếp vui vẻ nhìn hai người hỗ động, hi hi ha ha cười không ngừng, cũng không biết họ đang cười cái gì.

Hầu hết đàn ong đã dừng lại, có một số ít choáng váng bay, Phong Dĩnh dùng tay không đi, Sở Thiếu Khuynh khoanh tay xem náo nhiệt, trong lòng thầm nghĩ, đến, hãy xem ong bị tiêm thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đây.

“Chết tiệt!”

Phong Dĩnh tháo xuống tổ ong đang chuẩn bị trở về, đàn ong đột nhiên tỉnh táo lại, vo ve phi đến. Sở Thiếu Khuynh phản ứng đầu tiên là quay người bỏ chạy, anh có thể một mình đánh gấu, nhưng không thể chọi với cả một đàn ong được.