Edit: Thẩm Thiên Lăng
Khi Phong Dĩnh và những người khác đến nơi, Sở Thiếu Khuynh đang bôi thuốc lên cổ con gấu trắng. Khu vực này đã bị súng laser bắn trúng một mảng lông lớn, da bị bỏng và chảy máu, may mắn là không bị bắn thủng.
“Ngao ô!”
Thuốc đắp lên có cảm giác mát lạnh, đôi mắt ướt của gấu trắng chớp chớp, há miệng thở. Sở Thiếu Khuynh nhịn không được duỗi tay xoa xoa cằm nó, nghe nó phát ra thanh âm thoải mái, anh cảm thấy buồn cười.
Bình thường dã thú lúc này không phải là sẽ muốn xé xác anh ấy sao? Sao lại trông ngoan ngoãn và đáng thương vậy.
[Tôi cũng muốn đội trưởng cười như thế này với tôi.]
[Đội trưởng là của tôi, hừ!]
“Đội trưởng, anh không sao chứ!”
“Đội trưởng, anh có bị thương không?”
Mấy người nhảy xuống xe chạy đến bên người Sở Thiếu Khuynh, thấy anh có vẻ không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trên người anh có vết thương nào không?”
Phong Dĩnh liếc nhìn con gấu trắng giống như một ngọn đồi, lại nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá một lần, thấy anh lắc đầu, lại hỏi:
“Săn được một con gấu?”
“Không, chỉ đánh nhau thôi.”
Sở Thiếu Khuynh thò tay vào vũng nước rửa sạch, ngửi ngửi, mùi hôi rất nồng, là nước đọng. Anh phủi tay đứng lên, Sở Thiếu Khuynh chỉ vào bụi cây nói:
“Tây Trạch, nhổ một ít thảo dược vừa nãy về.”
Thấu cốt thảo, là loại cỏ thường thấy nhất ngoài hoang dã, dùng để chữa cảm lạnh, bị thương.
Khi Sở Thiếu Khuynh còn nhỏ, đến nhà bà ngoại chơi, mỗi lần anh ấy bị thương, bà ngoại đều tùy tay hái một chút cỏ nghiền nát rồi đắp lên miệng vết thương, hiệu quả khá tốt.
Sau khi Tây Trạch hái xong thấu cốt thảo, anh bôi thuốc cho Tư Lạc Khắc ngay tại chỗ, bôi xong đoàn người mới lên xe rời đi.
“Ngao ô!”
Gấu trắng chật vật đứng dậy, liếʍ liếʍ móng vuốt, nhìn bóng dáng đi xa của nhóm người, nó xoay người chậm rãi biến mất sau phiến đá ngầm trong rừng.
Mọi người trở lại nơi dừng chân, Tây Trạch đem trái cây mình hái được đưa cho Sở Thiếu Khuynh, hai mắt lấp lánh, chờ Sở Thiếu Khuynh khen ngợi.
“Bắt hai con kiến tới đây.”
“Tại sao ạ?”
“Thử độc.”
Sở Thiếu Khuynh nhận thấy màu sắc quả này có chút không đúng, quá rực rỡ. Tây Trạch vừa nghe, lập tức tung tăng chạy đi bắt hai con kiến, sau khi quay lại, con kiến to như một ngón tay lại một lần nữa đổi mới kiến thức của Sở Thiếu Khuynh.
Những con kiến được đặt vào một cái hố nhỏ đã đào sẵn, Sở Thiếu Khuynh bảo Tây Trạch bóp nát hai quả dại, đổ nước ép lên những con kiến và quan sát chúng cẩn thận.
Mỹ Hi giơ bọc lá chuối qua:
“Đội trưởng, đây là nấm của tôi!”
“Đây là nấm tán trắng độc, đây là nấm đỏ độc, còn cái này và những cái này, toàn bộ không thể ăn.”
Sở Thiếu Khuynh cầm lấy một cây nấm cao dài, mũ nấm mở ra như cây dù, trên thân có vảy:
“Đặc biệt là loại nấm này, ăn xong trong 24 giờ thận sẽ chịu thương tổn, vô phương cứu chữa. Cô phải nhớ kỹ, ở ngoài tự nhiên, đồ vật màu sắc càng đẹp độc tính càng cao.”
“A.” Mỹ Hi kêu lên một tiếng, may mắn có đội trưởng ở đây, chỉ là:
“Vậy, đây là thứ duy nhất có thể ăn được sao?”
Mỹ Hi đem ba cây nấm cuối cùng có đầu nấm màu nâu và thân màu trắng giơ lên.
“Đúng, đây là nấm thông, có thể ăn được.”
Sở Thiếu Khuynh dứt lời, Mỹ Hi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lần này chỉ có ba cây nấm có thể ăn được, nhưng lần sau nhất định cô sẽ tìm được nhiều hơn:
“Đội trưởng, lần tới tôi sẽ cố gắng tìm được nhiều hơn nữa.”
“Đội phó, anh thì sao?”
Nhiệm vụ đã được giao trước khi xuất phát, Sở Thiếu Khuynh cùng Tư Lạc Khắc phụ trách đi săn, Phỉ Bích chịu trách nhiệm nhóm lửa, Mỹ Hi và Tây Trạch đi tìm trái cây và rau dại, Phong Dĩnh phụ trách nguồn nước.
“Không tìm thấy nguồn nước.”
Phong Dĩnh đi tới bên cạnh Sở Thiếu Khuynh, nhìn về phía hẻm núi.
“Dấu chân động vật cũng rất ít.”
“Vậy phạt anh đêm nay không được ăn cơm?”
“Đội trưởng, con mồi của anh cũng chạy rồi.”
“Tôi là đội trưởng, đương nhiên không tính ở bên trong.”
[Ủng hộ đội trưởng không cho đội phó ăn cơm, ai bảo anh không đi cứu đội trưởng, hộ giá thất bại, chịu đói đi!]
[Đội trưởng, Tư Lạc Khắc bị thương, cũng không tính cậu ấy.]
Người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Tư Lạc Khắc ngồi trong góc, cúi đầu suy nghĩ điều gì đó, không khỏi lên tiếng thay cho cậu.
Hiện tại Sở Thiếu Khuynh đã là đội trưởng đội sinh tồn, với thực lực mà anh ấy đã thể hiện trong hai ngày qua, người hâm mộ Tư Lạc Khắc không còn dám như trước nữa.
[Mỹ Hi nhà chúng tôi có ba cây nấm, mong đội trưởng thương xót.]
[He he, Phỉ Bích nhà tôi công lao lớn nhất, lửa đã được nhóm xong, cực cao.]
[Phốc, Tây Trạch nhà tui còn đang trêu chọc kiến trong hố nhỏ, bò ra ngoài, lại bị ném trở về, bò ra lại bị ném vào, thật đáng thương, cố lên. Tuy không biết tại sao đội trưởng bảo Tây Trạch bón nước trái cây cho hai con kiến, nhưng trực giác của tui mách bảo rằng, bữa tối của tiểu Tây Trạch phụ thuộc vào hai em kiến kia haha.]