Edit: Thẩm Thiên Lăng
Phong Dĩnh đang nằm rạp trên mặt đất, chăm chú lắng nghe cái gì đó.
“Đội phó.”
Tây Trạch chạy tới gần Phong Dĩnh, lo lắng kêu lên.
“Đã xảy ra chuyện, lập tức lên xe.”
Trong khu rừng nguyên sinh này, theo một nghĩa nào đó, xe bay là công cụ cứu hộ thích hợp nhất.
“Ngao ô!”
Lại một tiếng rống chấn động bầu trời, con vật khổng lồ màu trắng bị nhuộm đỏ, toàn thân đầy máu. Tư Lạc Khắc ngồi im trong bụi cây, nhìn cây cối và đá lộn xộn trước mặt, may mắn đội trưởng ném cậu vào bụi cây, nếu không chắc chắn cậu cũng bị liên lụy.
Phòng phát sóng trực tiếp lại được mở ra, cư dân mạng nhận được tin tức ùa vào. Số lượng khách truy cập vốn chỉ có một triệu nhưng lập tức tăng lên hàng chục triệu. Những gì họ nhìn thấy trước mặt khiến họ bị sốc.
Chỉ thấy một con gấu trắng khổng lồ nửa nằm trên mặt đất, trên cổ và thân đầy vết máu, bộ lông trắng bị nhuộm đỏ bởi máu.
“Mi còn muốn đánh tiếp sao?”
Thân hình thẳng đứng, áo khoác đen dài đến đầu gối bị gió thổi bay bay, quần áo hơi xộc xệch, trên má có một vết máu, Sở Thiếu Khuynh cười, nụ cười khiến mọi người phát lạnh.
[Muốn khóc, đội trưởng, anh có thể đừng cười được không?]
[Mặc dù là fan nhan sắc của đội trưởng nhưng tôi vẫn muốn nói: Đội trưởng, đừng cười nữa, đáng sợ quá.]
[Tôi hoài nghi mình đang mơ, một con người có thể đánh bại được một sinh vật khổng lồ cao 5 mét?]
[Không phải lúc nãy phòng phát sóng trực tiếp vừa đóng sao? Chắc là có sự giúp đỡ đi!]
[Làm sao có thể như vậy được? Hãy nhìn đội trưởng, vũ khí đều dính đầy máu. Tôi tin rằng chính đội trưởng đã đánh bại nó.]
Một số người trong buổi phát sóng trực tiếp không tin, cho rằng tổ chương trình rốt cuộc đã ra tay, thật sự không thể để khách mời xảy ra chuyện gì, tuy nhiên vẫn rất nhiều người bình luận đội trưởng 666.
“Ngao!”
Lúc này thanh âm của gấu thấp hơn rất nhiều, Sở Thiếu Khuynh thấy được trong mắt nó sự khuất phục, ủy khuất.
Thu hồi trường thương, Sở Thiếu Khuynh đi đến bụi cây nhổ một mảng cỏ lớn, đặt lên một hòn đá rồi đập nát, sau đó đắp lên vết thương của gấu trắng.
Tiếng rêи ɾỉ của gấu trắng chậm rãi thu hồi, chỉ còn tiếng nó thở hổn hển, nghe có chút đáng thương cùng đáng yêu, làm anh mềm lòng. Quả nhiên, trừ xác sống, mọi sinh vật còn sống đều khiến anh yêu thích.
Con gấu này quá lớn, đắp thuốc cả người nó mất rất nhiều thời gian, Tư Lạc Khắc từ bụi cây chui ra, giúp Sở Thiếu Khuynh bôi thuốc.
A thấy thương hại con gấu.