Edit: Thẩm Thiên Lăng
Mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp lải nhải, nhưng vẫn không thể lấy lại bình tĩnh. Sở Thiếu Khuynh đem da rắn nướng trên lửa, lại đưa tới một trận kêu la của mọi người trong phòng phát sóng:
[Không chỉ ăn được bên trong, thịt, đến da cũng đem đi nướng, đội trưởng, làm người bình thường không tốt sao?]
Ngoài ra còn có hai con gà rừng, lấy thêm sáu con cá, Sở Thiếu Khuynh bảo mọi người dùng cành cây xiên, cắm cạnh đống lửa để hun khói.
Không có muối, thời tiết thì nóng ẩm, đây là phương pháp bảo quản tốt nhất mà Sở Thiếu Khuynh có thể nghĩ tới. Trước mạt thế anh cũng chưa từng tiếp xúc qua những thứ này, đều là trong 10 năm mạt thế tự mày mò ra.
Đối với bốn con cá còn lại, đặt những lát gừng lên trên, nướng hai con và hấp hai con.
Cá nướng mọi người đều từng thấy qua, nhưng đây là lần đầu nhìn thấy cá hấp, hương vị tươi ngon tỏa ra xung quanh.
Hai con cá lấy ra khỏi nồi được đặt lên trên lá chuối, lấy dao xẻ cá ra, lộ ra thịt cá trắng nõn, phần thịt tinh tế mềm mại, cộng với hương thơm mê người, khiến mọi người nhịn không được nuốt nước miếng.
Tiếp theo nồi nấu canh long phụng cũng tràn ra hương thơm, mùi vị còn thơm nồng hơn cả cá hấp, súp màu trắng đυ.c được khuấy lên, đặc biệt ngon.
Sở Thiếu Khuynh nhìn các thành viên trong đội, ngoại trừ Phong Dĩnh, tất cả đều xanh mặt lắc lắc đầu Cá hấp
Canh long phụng
“Mọi người ăn gà đi.”
Sở Thiếu Khuynh vớt con gà ra, xé nửa con đưa cho bọn họ, mọi người định lắc đầu, nhưng nhìn thấy nụ cười không chạm đến khóe mắt của Sở Thiếu Khuynh, lập tức ngậm miệng gật đầu.
Phong Dĩnh và Sở Thiếu Khuynh xử lý hết nồi canh thơm ngon, nhìn bộ dáng hưởng thụ của họ, người xem phát sóng nhịn không được chảy nước miếng, chỉ có thể không ngừng lắc đầu nhắc nhở chính mình, đây là rắn, là rắn đó....
Ăn uống no đủ, mọi người tập hợp, Sở Thiếu Khuynh bắt đầu phân chia đồ vật.
Lúc này ngoại trừ hồi hộp, mọi người mới chân chính cảm nhận được sự nặng nề khi sắp tiến vào rừng rậm nguyên sinh.
Sáu cái ba lô, một người một cái, hai khẩu súng laser, Sở Thiếu Khuynh là đội trưởng chắc chắn phải có một khẩu. Nhưng anh lại đưa nó cho Tư Lạc Khắc, khẩu còn lại thì đưa cho Phong Dĩnh.
Khi quyết định được đưa ra, tim Tư Lạc Khắc đập thình thịch, cậu muốn từ chối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt Sở Thiếu Khuynh, cậu chỉ có thể gật đầu.
Đưa cho Tây Trạch một con dao dài, hai con dao găm chia cho hai cô gái.
“Tiếp theo, chúng ta sẽ chia thành các đội. Đội A gồm tôi và Tây Trạch. Đội B Phong Dĩnh và Mỹ Hi. Đội C gồm Tư Lạc Khắc và Phỉ Bích. Sau khi tiến vào rừng nguyên sinh, chúng ta sẽ bay theo đội hình của đội A.....”
Sở Thiếu Khuynh đem tất cả những điều cần chú ý giải thích một lượt, kể cả cách ứng phó với những tình huống bất ngờ có thể gặp phải trong rừng, bản đồ, phương hướng,....
Phong Dĩnh thầm giật mình, đây đều là những thứ được học trong dã ngoại quân sự, người bình thường không có khả năng biết được.
Nếu anh là quân nhân, hoặc đã từng là quân nhân, nhìn cách anh di chuyển, khí chất cũng không giống.
Ánh mắt hắn trong hoàng hôn không khỏi hiện lên ý thưởng thức, nghiên cứ, còn mang một chút phức tạp không hiểu rõ.
Cuộc họp diễn ra đến khi màn đêm buông xuống, phòng phát sóng trực tiếp dưới sự lưu luyến của người xem mà đóng lại. Các thành viên cũng rất mệt mỏi, chờ đến lúc Sở Thiếu Khuynh nói tan họp, nỗi sợ hãi về ngày mai đã sớm quên đến không còn gì.
Mọi người đều đã đi ngủ, Sở Thiếu Khuynh cầm kim chỉ lấy từ chỗ Mỹ Hi, ngồi bên đống lửa khâu miếng da rắn mới nướng, vẻ mặt tập trung nghiêm túc.
Phong Dĩnh đang nằm trên một thân cây cao 2 mét, rộng nửa mét, dùng tay chống sau đầu, nghiêng người nhìn anh ngồi dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa, cảm thán.
“Hiện tại đội trưởng quả thật rất hợp khẩu vị của mình!”