Edit: Thẩm Thiên Lăng
Tây Trạch và Mỹ Hi đi kiếm rau dại thật ra anh không mong đợi nhiều, nhưng khi họ bỏ đồ vật ra ngoài khiến Sở Thiếu Khuynh khá bất ngờ. Trừ rau hoàng tu quan trọng ra, còn có gừng dại và băng tinh thảo.
Sinh tồn hoang dã không thể thiếu muối, rau hoàng tu nấu cùng với thịt có thể tạo ra chút vị mặn, nhưng không thể trữ. Sau này họ vào rừng rậm, trừ máu động vật ra, thì rất khó để hấp thụ được muối. Nhưng băng tinh thảo thì khác, nó có hàm độ muối cao, người ta nói rằng có thể nướng hoặc phơi khô rồi nghiền thành bột dùng thay muối.
Gừng thì càng không phải nói, là người Hoa Hạ, tầm quan trọng của gừng đối với chúng ta quá rõ ràng, có thể chữa cảm lạnh, buồn nôn, côn trùng cắn, còn có tác dụng khử trùng.
Phỉ Bích khá thông minh, theo như cô nói, sau khi mọi người đi được nửa tiếng thì cô ấy tìm được bí quyết để nhóm lửa.
Sở Thiếu Khuynh tán thưởng:
“Làm không tồi.”
Ba người được khen ánh mắt sáng lên, lúc này góc áo Sở Thiếu Khuynh bị kéo một chút, một giọng nói vang lên:
“Đây là những thứ tôi bắt được.”
Sở Thiếu Khuynh quay đầu lại, có tới mười con cá lớn nằm trên cát, xác cá đẫm máu, trông giống một xác quái vật khổng lồ.
“Không tệ.”
Sở Thiếu Khuynh liếc nhìn một cái, bổ sung thêm đồ ăn thừa buổi sáng. Sáu người sau hai bữa ăn đều không no, nhưng cũng không bị đói, đây chính là hiệu quả mà Sở Thiếu Khuynh muốn, được ăn no quá sẽ làm mọi người dễ dàng thỏa mãn.
Sở Thiếu Khuynh chỉ huy Phong Dĩnh đột nhiên xụ mặt cùng Tây Trạch đi mổ cá và gà, những người khác thì xử lý băng tinh thảo, còn lại Sở Thiếu Khuynh đi đến cạnh xe bay, đến lúc anh cũng phải học lái!
Sáu người đều bận rộn việc của mình, chờ Sở Thiếu Khuynh đắc ý cười bước xuống xe, nghênh đón anh là ánh mắt hâm mộ của Phỉ Bích cùng Mỹ Hi.
“Rõ ràng từ hôm qua đến hôm nay chúng ta đều học, khi lái còn cứ va va đập đập, vì cái gì đội trưởng mới lái một lần liền lái được, không công bằng.”
Phong Dĩnh: Có gì mà cười như công xòe đuôi thế.
Sở Thiếu Khuynh đi xuống, đầu tiên là cầm con rắn treo lên.
Mọi người trong phòng phát sóng:
[Ờm, đội trưởng đang chuẩn bị quất xác?]
[Chơi lớn như vậy? Mặc dù chúng tôi cũng bị nó dọa sợ, nhưng đội trưởng, nể mặt mọi người, hãy cho nó được toàn thây.]
[Uầy, anh ấy làm gì vậy?]
Phòng phát sóng trực tiếp kinh ngạc, chỉ thấy Sở Thiếu Khuynh dùng dao găm rạch một đường từ đầu rắn đi xuống bụng. Rạch được một phần ba con rắn thì dừng lại, anh móc từ bụng rắn ra một cục màu đen.
Một số người trong phòng phát sóng trực tiếp phổ cập kiến thức thì mọi người mới biết được đây là túi mật của rắn.
Này còn chưa đáng sợ, đáng sợ chính là anh cầm túi mật rắn hỏi các thành viên trong đội có muốn ăn hay không, tất nhiên mọi người đều lắc đầu, sau đó anh không khách khí trực tiếp nuốt luôn.
[A a a, thật là đòi mạng mà, thật là ghê,đây là cái quỷ gì vậy, đội trưởng đây là đói đến điên rồi sao?]
[Mau mau nhổ ra đi, đội trưởng, có độc, rắn này có độc! Đội phó, anh mau móc họng đội trưởng, anh ấy sẽ bị độc chết mất, hu hu, đội trưởng,....]
[Nhìn đồng hồ, đã hơn 3 giờ chiều rồi, trách không được đội trưởng lại đói. Chính là không thể ăn nội tạng rắn được, à không, ngay cả rắn cũng không ăn được.]
Trong phòng phát sóng trực tiếp mọi người đều cảm thấy Sở Thiếu Khuynh điên rồi, nhảy nhót la hét.
Sở Thiếu Khuynh vẫn bình tĩnh dùng dao rạch đến đuôi con rắn, sau đó giữ đầu con rắn, nắm lấy lột da rắn xuống, không còn một mảnh da, phòng phát sóng còn đang kêu la lập tức yên tĩnh.
[Tôi, tôi cảm thấy hơi lạnh, hơi muốn khóc.]
[+1, thấy hơi lạnh, da gà của tôi nổi đầy sống lưng.]
[Cảm giác như bị lột da là tôi vậy.]
“Con này gọi là rắn hổ mang, độc của nó đều ở trên đầu, thịt của nó không có độc.”
Sở Thiếu Khuynh đem gà đã xử lý xong bỏ vào trong nồi, đầu rắn đem chôn, thịt rắn rửa sạch cắt khúc rồi cũng cho vào nồi, thêm nước và vài lát gừng, đậy nắp lại, nói:
“Túi mật rắn có tác dụng sáng mắt, thông phổi. Thịt gà và thịt rắn nấu chung là đại bổ, người nào yếu ớt thỉnh thoảng cũng có thể ăn.”
[Chúng tôi sẽ không ăn đâu! Đội trưởng thật đáng sợ.]
[Đội trưởng, anh thật sự đói lắm sao? Nếu không được, thì anh lại đi thử cướp của đạo diễn xem? Cũng giống hôm đó lấy cái nồi vậy, chúng tôi sẽ giả vờ như không nhìn thấy.]
[Tôi bắt đầu thấy lo lắng thay cho động vật trong rừng đó.]