Nàng nhìn Mặc Không bằng ánh mắt trìu mến, duỗi tay túm lấy ống tay áo Mặc Không, nhu nhược đáng thương nói: “Mặc Không, ta ăn không no…”
Mặc Không dời đi ánh mắt, cuống quít đem tay áo túm trở về, nói: “Ta đây lại đi…”
Tô Vãn Tình lại túm ống tay áo Mặc Không, Mặc Không quay đầu lại, vừa muốn nói gì.
Tô Vãn Tình lại dùng giọng nói quyến rũ, nhẹ giọng cầu xin nói: “Mặc Không, có thể hôn ta được không?”
Mặc Không tuyệt sắc như vậy, thật sự là độc chết người, đặc biệt là đối với những người không chờ được, Tô Vãn Tình càng chịu không nổi, muốn có được đối phương.
Mặc Không lạnh lùng mà trả lời: “Tô Quý phi chớ có lại nói bậy, sắc trời đã tối, nên trở về.”
Mặc Không nói, nhưng không kéo ống tay áo lại, Tô Vãn Tình lại chính mình buông lỏng ra, Mặc Không buông xuống đề phòng.
Đột nhiên.
“Chụt!”
Hai môi chạm nhau rồi tách ra ngay lập tức.
Tô Vãn Tình lại bật chế độ diễn xuất, một bộ ngây thơ vô tội, kinh hoảng xấu hổ nói: “Mặc Không, ngươi hôn ta làm gì nha~?”
Bộ dáng còn có chút ủy khuất.
“Nương nương, người…”
Đối mặt với ánh mắt đáng thương của nàng, Mặc Không căng thẳng, muốn nói điều gì đó gay gắt, nhưng vừa mở miệng lại bị nghẹn lại trong cổ họng.
Tô Vãn Tình chợt nhìn về phía cửa khóa, sợ rằng Mặc Không có lẽ đã quên cửa đã bị tiểu hòa thượng khóa lại.
“Vậy chúng ta nên trở về như thế nào?” Tô Vãn Tình thu hồi ngấn nước, nói sang chuyện khác, chân thành như thể chuyện vừa rồi là một giấc mơ sai trái.
Tô Vãn Tình trực tiếp nhìn hắn, chờ đợi câu trả lời tiếp theo của hắn.
Mặc Không nhìn về phía cửa, mới nhớ tới cửa bị khóa, hắn dừng một chút nói: “Phá cửa.”
Mặc Không nhặt thanh gỗ ở bên cạnh bắt đầu đập.
Tô Vãn Tình khẽ mỉm cười, nhắc nhở nói: “Mặc Không, ngươi phải suy nghĩ một chút, vừa rồi ta nhìn thấy một căn phòng cách phòng bếp không xa, nhất định là nơi ở của tiểu hòa thượng đã khóa cửa, tiếng đập cửa vang lên không nhỏ, nếu việc đó gây sự chú ý thì Mặc Không nên giải thích thế nào khi nhìn thấy ngươi và ta ở đây?”
Mặc Không dừng tay lại, nhìn vào mắt Tô Vãn Tình, trầm tư suy nghĩ biện pháp ra ngoài.
Tô Vãn Tình mỉm cười bước tới, duỗi bàn tay ngọc ra, mu bàn tay nhẹ nhàng gõ nhẹ vào yết hầu của Mặc Không, cơ thể của Mặc Không đột nhiên co lại.
Tô Vãn Tình mỉm cười đem ánh mắt nàng nhìn về phía sau lưng hắn nói: “Mặc Không ngươi có phải ngốc hay không?”
Nói xong, Tô Vãn Tình lại nhìn về phía sau hắn.
Mặc Không theo ánh mắt nàng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ đang hé mở, thần sắc có chút mất tự nhiên, hắn trong đầu luôn hiện ra mới vừa rồi Tô Vãn Tình hôn hắn, còn một bộ vô tội đáng thương.
Mặc Không rất nhanh liền nhảy ra ngoài cửa sổ, Tô Vãn Tình đứng ở cửa sổ, dưới chân đặt một chiếc ghế dài, sau đó dang rộng hai tay, có chút ủy khuất cùng đáng thương nói: “Mặc Không, ngươi không ôm ta sao?”
Mặc Không vốn định một tay đem nàng đỡ ra ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nàng, đột nhiên mềm lòng.
Mặc Không siết chặt lòng bàn tay đến đỏ bừng, chung quy vẫn là vươn đôi tay ra đem Tô Vãn Tình ôm ra ngoài.
Tô Vãn Tình vòng tay qua cổ Mặc Không “vì để” làm cho Mặc Không sử dụng cánh tay hoạt động một cách tự nhiên... nàng nghiêng đầu, cụp mắt nhìn chằm chằm vào... đôi môi mỏng của Mặc Không.
Khoảng cách giữa hai người chỉ bằng nửa đồng xu.
Ngày đông lạnh giá khiến Tô Vãn Tình có chút run rẩy… thở ra một luồng khí nóng, truyền vào trong ngực Mặc Không… làm động tác ôm nàng không khỏi đột nhiên dừng lại.
Hai trái tim gần sát nhau đang cùng đập, thịch thịch thịch.
Tô Vãn Tình nhìn khuôn mặt tuyệt sắc gần như vậy, trong lòng ngo ngoe rục rịch, này…… Cái này làm sao nàng có thể nhịn được!!
Giờ phút này.
Tô Vãn Tình một chân bỗng nhiên từ trên cửa sổ vừa trượt, thân thể ngã xuống, môi… áp vào môi hắn.
Nàng thật sự nhịn không được!
Tô Vãn Tình ôm sát Mặc Không, nhiệt tình chạm vào hắn.
Nội tâm Mặc Không vừa muốn đẩy ra lại vừa muốn quấn lấy nàng, làm càn, không ngừng giãy giụa, thập phần dày vò, cuối cùng chuỗi Phật châu trong tay lại lần nữa rơi xuống đất.
Hắn ôm sát Tô Vãn Tình, đem nàng cả người từ trên cửa sổ ôm xuống dưới, lại thối lui lưng dựa vào cửa sổ.
Tùy ý mà… trầm luân.
Bức tường đổ nát trong lòng tựa như bị dòng nước của Tô Vãn Tình cuốn trôi, đổ thành một dòng sông lớn.
Mặc Không lại đem đôi tay bám vào... eo sườn nàng, đem Tô Vãn Tình nhắc tới trên cửa sổ, hắn cả người đi về phía trước.
Tô Vãn Tình cuồng nhiệt mà đắm chìm vào, người này càng là tuyệt sắc, quả thực cảm giác càng là mãnh liệt.
Bỗng nhiên.
“Đông!”
Do lực của cánh tay của Mặc Không đập vào giá đỡ cố định, khiến cửa sổ đột ngột đổ xuống.
Hắn theo bản năng duỗi tay ra bảo vệ phía sau lưng Tô Vãn Tình.
Lúc này.
Cách đó không xa nhà bếp, lại truyền đến giọng nói của tiểu hòa thượng lúc nãy: “Là âm thanh gì vậy? Ta phải đi ra ngoài nhìn xem, có phải trộm vào phòng bếp không!”
“Kẽo kẹt ~!”
Là thanh âm cửa mở.
Mặc Không ôm Tô Vãn Tình chạy trốn nhanh đến một bên góc.
Hai mắt tiểu hòa thượng nhìn ra bên ngoài, cũng không có dị thường, lại xoay người đóng cửa lại.
Tô Vãn Tình ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, còn muốn hôn hắn lần nữa, nhưng Mặc Không đột nhiên giơ tay lên chặn môi nàng bằng mu bàn tay...
Thần sắc ẩn nhẫn lại phức tạp, nếu không phải ngoài ý muốn phát sinh, hắn chỉ sợ còn sẽ tiếp tục mất khống chế, không gặp được Tô Vãn Tình, hắn vẫn luôn cho rằng, hắn đã buông kiếm xuống, từ bỏ một lòng muốn hoàng vị, ngày ngày làm việc thiện, ngày ngày đều quỳ trước Phật Tổ sám hối.
Trong tình huống này, hắn cho rằng hắn có thể cực kỳ ẩn nhẫn, khắc chế bản thân, nhưng mỗi khi Tô Vãn Tình trêu chọc hắn vài lần, hắn tựa như mất hồn phách, hãm sâu vào, không thể kìm chế được.
Tâm Phật của hắn đã quá loạn, loạn đến mất phương hướng, có thể nói ra lời thất lễ hoặc về sau chắc chắn sẽ làm cái gì đó không thể khống chế được, trầm tư nửa ngày, hắn nói một cách khó khăn: “Nương nương, về đi.”
Nàng hiện tại như thế rất khó chịu, ăn được một nửa miếng thịt và đột nhiên không thể cắn được nữa.
……
Tiểu hòa thượng làm chuyện đó với Lưu Quý phi đã trở lại cuộc sống thế tục vào ngày hôm sau, rời khỏi chùa Đàm Âm, Lưu Quý phi nhìn chung không có dị thường gì lớn, nhưng khi niệm tụng tâm kinh lại có chút thất thần.
……
“Ngươi nói cái gì? Hắn quỳ gối trước mặt Phật Tổ, gọi người đánh bao nhiêu trượng?!” Tô Vãn Tình khϊếp sợ mà nhìn tiểu hòa thượng mới đến trước mắt.
“Khởi bẩm nương nương, hai mươi trượng.” Tiểu hòa thượng trả lời rất thành thật.
Tàn nhẫn, thật là tàn nhẫn!
Tô Vãn Tình yếu ớt hỏi: “Vậy hắn… hắn còn sống không?”
Tiểu hòa thượng kinh ngạc mà giật giật khóe miệng, không còn sống… không đến mức như vậy…
“Trụ trì vẫn còn trên đời, chỉ là bị thương có chút nghiêm trọng, đệ tử mới vừa bôi thuốc cho người.”
Lúc này Tô Vãn Tình cảm thấy chính mình cũng không có thích Mặc Không nhiều, nàng chỉ là tham luyến sắc đẹp Mặc Không, cho nên cũng không quá đau lòng.
Nàng chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn Mặc Không cũng sẽ tự đánh chết mình, nàng vẫn nên tìm biện pháp, làm hắn tự nguyện hoàn tục.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tô Vãn Tình bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ điên rồ, nếu kế này thành công, vô cùng hữu ích!
……
Tết Thượng Tị tới rồi, thời tiết dần ấm lên, hoa đua nhau nở nụ.
Người người cùng nhau đi trừ tà, cúng tế, yến tiệc, uống nước trong dòng nước uốn khúc, đi chơi xuân ở quê, phiên chợ về đêm cũng rất náo nhiệt.
Chỉ là những phi tần bị nhốt trong chùa này đều không thể nhìn thấy. Họ vẫn ăn chay và sống cuộc sống tù đày nhàm chán.
Tô Vãn Tình nhìn bóng dáng cửa viện Mặc Không, nàng xoay người nhanh chóng đi tới một chỗ ẩn nấp, chỗ này nàng đã thăm dò nhiều ngày, là nơi duy nhất có thể tránh né người khác mà có thể trèo tường đi ra ngoài.
Tô Vãn Tình leo lên bậc thang dẫn lên tường, nhìn thấy Mặc Không từ cửa chính đi tới.
Tô Vãn Tình cúi mặt thấp giọng gọi: “Mặc Không…”
Mặc Không dừng chân, ngẩng đầu lên, thấy người trên đỉnh tường, hắn hoảng hốt trong chốc lát, theo bản năng đưa mắt nhìn xung quanh không có người, sau đó nhỏ giọng dò hỏi: “Nương nương sao lại ở đây?”