Đôi mắt Tô Vãn Tình hàm chứa sự yếu đuối đáng thương, có chút ủy khuất nói: “Này trong chùa quá buồn, lại cả ngày không được ăn thịt, ta gần đây gầy đi không ít, hôm nay là tết Thượng Tị, ta nghĩ…… Ah!!”
Tô Vãn Tình đột nhiên trượt chân, sắp rơi xuống tường, Mặc Không theo bản năng duỗi tay ôm lấy Tô Vãn Tình, Tô Vãn Tình vững vàng nằm trong l*иg ngực Mặc Không.
Trọng lực đột ngột thay đổi cũng không làm cho Mặc Không loạng choạng lùi lại nửa bước.
Tô Vãn Tình cực kỳ yêu thích loại sức mạnh thể chất này!
Tô Vãn Tình tựa hồ vô tình ngã xuống, nhưng là do nàng cố ý, nhưng nàng cũng không dám dễ dàng trêu chọc Mặc Không nữa.
Nàng thực sự sợ một ngày nào đó hắn vì nàng mà tự đánh chết chính mình, nàng còn chưa nếm thử qua hắn nha.
Bỗng nhiên nàng phát hiện Mặc Không hôm nay ăn mặc có chút bất đồng, không phải sa y trong chùa, xem ra hắn ra ngoài muốn làm việc riêng.
Mặc Không cuống quít đem Tô Vãn Tình buông ra, cũng nghiêm túc mà khuyên can nói: “Nương nương, nếu bị thủ vệ phát hiện người lẻn ra ngoài, sẽ bị trừng phạt bằng gậy, nương nương vẫn là nên trở về đi.”
Tô Vãn Tình bỗng nhiên một tay ôm bụng, đôi mắt rưng rưng, bộ dáng nhu nhược đáng thương, một cái tay khác nhẹ nhàng túm một góc áo Mặc Không, giọng nhẹ nhàng có chút ủy khuất nói: “Mặc Không, dạo này bụng ta khó chịu, toàn ăn rau luộc, đau cả đêm không ngủ được, chỉ đêm nay thôi, ngươi coi như không nhìn thấy, không được sao?”
Ánh mắt nhu tình của Tô Vãn Tình như có thể lấy mạng Mặc Không, Mặc Không nắm tay thật chặt, vẫn là nhịn không được đồng ý.
“Chỉ lần này thôi.”
Mặc Không đồng ý, Tô Vãn Tình mỉm cười rạng rỡ, âm thanh nhẹ nhàng cùng chân thành, đơn thuần nói: “Mặc Không không chỉ lớn lên tuyệt sắc, người cũng thật tốt!”
Thần sắc Mặc Không vẫn như thường lệ, nhưng có chút mất tự nhiên.
Tô Vãn Tình không biết đường đến khu chợ ở đây nên Mặc Không đành lòng đưa nàng đến đó.
Tô Vãn Tình cùng Mặc Không đi song song, Mặc Không, một Phật tử cấm dục tuân thủ nghiêm ngặt giới luật, phảng phất cùng Tô Vãn Tình bị ngăn cách bởi một dải ngân hà.
Tô Vãn Tình không nhịn được bước chân tới bên cạnh Mặc Không, đi kề sát hắn, nhưng Mặc Không lại bước ra xa Tô Vãn Tình, Tô Vãn Tình lại tiến về phía hắn.
Như thế cứ lặp đi lặp lại, Mặc Không đành phải di chuyển đến bên bờ mương, hắn chỉ có thể bước nhanh chân hơn, đi ở phía trước Tô Vãn Tình.
Tô Vãn Tình nhìn bước chân vội vã của hắn, cong khóe môi, đột nhiên.
“A!!”
Mặc Không thoáng chốc dừng bước chân lại, chung quy vẫn là không thể không quan tâm đến Tô Vãn Tình, mềm lòng mà quay đầu lại, phát hiện Tô Vãn Tình vì “trời tối” mà té ngã trên đất.
Mặc Không bước nhanh về phía trước, nhanh chóng đem nàng đỡ dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương nhìn hắn.
Mặc Không đột nhiên không đành lòng lại cùng nàng kéo ra khoảng cách, cho nên để nàng tùy ý đi sát bên cạnh.
……
Khi bọn họ tới chợ, trên chợ rộn ràng náo nhiệt người qua lại, xe ngựa qua lại đông đúc, người say mê đoán thơ, người phun lửa đầy miệng, người đang thả l*иg đèn…
Tuy nhiên, thứ hấp dẫn Tô Vãn Tình nhất vẫn là muôn vàn các món ăn thơm ngon, đẹp mắt, Tô Vãn Tình thực sự bị thức ăn chay trong chùa làm cho khổ sở như bị tra tấn.
Hương thơm của món thịt xộc vào mũi Tô Vãn Tình, thôi thúc nàng điên cuồng bước chân đi về quầy hàng phía trước.
Bỗng nhiên.
Một nam tử đứng trước mặt nàng với một cánh tay đầy đồ ăn ngon, bên cạnh hắn còn có một vị công tử trẻ tuổi mi thanh mục tú. Tô Vãn Tình dừng bước chân, nghiêng đầu, vui mừng mà nói: “Ca ca? Ngươi sao tới đây?”
Tô Tranh đem một túi thịt thơm ngon trong tay đưa tới trước mặt Tô Vãn Tình, ôn nhu nói: “Một thời gian không gặp, ca ca có chút nhớ muội, cho nên liền tới đây, trong thư muội nói muốn ăn những món ngon, ca ca đều mua đem tới cho muội, vốn đang không biết làm cách nào để mang chúng vào chùa, không nghĩ tới lại gặp muội ở chợ, muội làm thế nào ra tới được đây?”
Tô Vãn Tình tiếp nhận túi thịt thơm ngon, có chút ngượng ngùng mà thấp giọng nói: “Ca ca, ta trèo tường ra đây!”