Cái này…… Thanh âm này cũng không tránh khỏi làm người khác mặt đỏ tía tai…xấu hổ nha...
Huống hồ đang là mùa đông, không lạnh sao?
Tô Vãn Tình tò mò vươn đầu, muốn nhìn xem hai người bọn họ trông như thế nào, nhưng nàng còn chưa thấy gì, Mặc Không bỗng nhiên xoay người che ở trước mặt nàng.
Vươn một bàn tay che khuất đôi mắt tò mò của nàng, nghiêm túc mà thấp giọng nói: “Nương nương, phi lễ chớ coi, phi lễ chớ nghe!”
Tô Vãn Tình giả vờ tò mò, cái gì cũng không biết, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Sắc mặt Mặc Không không ổn lắm, cũng không đáp lại lời Tô Vãn Tình.
Tô Vãn Tình bỗng nhiên mạnh mẽ gạt tay hắn ra, mang theo tò mò ngây thơ, nhu nhược đáng thương mà cầu xin nói: “Mặc Không, rốt cuộc làm sao vậy? Ngươi khiến cho ta muốn nhìn một cái?”
“Không được!” Mặc Không đem toàn bộ thân thể đều che ở trước mặt Tô Vãn Tình.
Tô Vãn Tình rũ đôi mắt mùa thu có phần giảo hoạt mà cong cong khóe môi, bỗng nhiên đưa khuôn mặt nhỏ sát vào Mặc Không, hôn hắn một cái.
Mặc Không theo bản năng né sang một bên, Tô Vãn Tình nhân cơ hội vươn đầu về phía trước, nàng lại nhìn thấy...
Vị tiểu hòa thượng lúc sáng, bước ra từ viện Mặc Không, đang cùng Lưu Quý phi... đang náo động!
Tuy nhiên, Tô Vãn Tình vừa nhìn thoáng qua, Mặc Không liền nhanh chóng nắm lấy cánh tay nàng, kéo nàng sang một bên.
Tô Vãn Tình đột nhiên nhìn về phía Mặc Không, duỗi ra bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cọ mu bàn tay của nàng vào khuôn mặt xinh đẹp như lông vũ của hắn, mỉm cười tò mò hỏi: “Trụ trì Mặc Không, chuyện này, ngươi định xử lý như thế nào?”
Đầu xương lạnh chạm vào mặt Mặc Không, Mạc Không không khỏi hít một hơi, siết chặt lòng bàn tay, nhanh chóng lùi lại, lạnh lùng đáp: “Nếu hắn đã bước chân vào hồng trần, nơi cửa Phật này sẽ không tiến vào được.”
Bỗng nhiên.
Lưu Quý phi kêu lên một tiếng sợ hãi!
Tô Vãn Tình không khỏi dùng hai tay véo xương tai, cụp mắt xuống, vẻ mặt ngượng ngùng xấu hổ nói: “Thật là… Mắc cỡ chết người~!”
Chính là chóp tai Mặc Không chuyển sang màu đỏ.
“Đi thôi!” Mặc Không nóng lòng muốn rời khỏi nơi nóng bức này.
Tô Vãn Tình một bên ngượng ngùng, một bên lại vẫn quay đầu lại xem trộm, Mặc Không không chút khách khí mà vươn đôi tay đem đầu Tô Vãn Tình xoay lại.
“Không được nhìn!”
Tô Vãn Tình quay đầu đi, hắn hạ tay xuống, lại quay đầu lại dùng ánh mắt nghiêm khắc cảnh cáo nàng.
Tô Vãn Tình trong lòng thầm thở dài, hai người này cũng quá trầm mê, nàng quay đầu lại nhìn nhiều lần như vậy, hai người bọn họ đều không hề phát hiện.
Tô Vãn Tình cười ngọt ngào, đưa tay kéo kéo ống tay áo rộng rãi của Mặc Không, giọng ngọt ngào nói: “Không nhìn không nhìn nữa, không nên làm Mặc Không tức giận~!”
Thần sắc Mặc Không mất tự nhiên mà đem ống tay áo thu về.
Thân thể Tô Vãn Tình nhích lại gần Mặc Không, mu bàn tay của nàng dường như đang chạm vào mu bàn tay hắn.
Mặc Không tựa hồ sợ Tô Vãn Tình bị thương ở mắt cá chân sẽ ngã, nên cũng không đi xa hơn.
Tô Vãn Tình đi tới đi lui đói đến mức hai chân muốn nhũn ra, nàng bỗng nhiên nhớ đến người đàn ông thiên tài tuyệt sắc kia làm cho nàng các món thịt kho tàu, cá hầm cải chua, gà luộc, tôm hùm đất xào cay……
Không được, nàng càng nghĩ đến, nước miếng càng chảy ra.
“Nương nương? Nương nương?”
“Hả?”
Tô Vãn Tình phục hồi tinh thần lại.
Mặc Không thấy dáng vẻ này của nàng, thần sắc nghiêm khắc mà nói: “Tô Quý phi! Trong đầu người chính là còn nghĩ đến chuyện……”
Nói ra nửa câu Mặc Không lại thật sự nói không nên lời.
Tô Vãn Tình chân thành lại vô tội mà trả lời: “Ta vừa mới suy nghĩ tới thức ăn mà thôi.”
Bởi vì giọng điệu chất vấn của hắn, trong đôi mắt ngấn nước vẫn còn có chút ủy khuất.
Hơn nữa, nàng lại nghĩ gì vậy! Đơn thuần?
Mặc Không bỗng nhiên hồi tưởng lại lúc nàng ở thư phòng nói những lời hùng hổ, khóe miệng không khỏi giật giật.
Tô Vãn Tình xem bộ dáng không tin của Mặc Không, thật sự khó hiểu, nàng vừa mới nói chính là lời nói thật không sai a, Mặc Không như thế nào lại không tin?
Tô Vãn Tình tuy cảm thấy đồ ăn trong chùa khó ăn, nhưng nàng đói đến mức không chịu nổi, tốt xấu gì cũng có thể lót bụng.
Mặc Không vừa mở cửa phòng bếp ra, Tô Vãn Tình chạy nhanh vào.
“Chậm……”
Mặc Không vừa định nhắc nhở, chân Tô Vãn Tình bỗng nhiên đá tới ngưỡng cửa cao bằng nửa cái cẳng chân, liền té ngã. Mặc Không theo bản năng đưa tay túm chặt cánh tay Tô Vãn Tình, sau đó lợi dụng võ công trước khi vào chùa đem chính mình té lăn trên đất, Tô Vãn Tình té lăn trên người Mặc Không… môi hai người chạm vào nhau.
Bỗng nhiên.
Lúc này, tiểu hòa thượng cận thị nheo mắt nhìn căn bếp mở cửa hồi lâu, chỉ thấy bóng tối.
Hắn bối rối lẩm bẩm: “Ta nhớ rõ ràng đã đóng cửa bếp, tại sao thị lực của ta kém như vậy, trí nhớ cũng bắt đầu suy giảm?”
Nói xong, tiểu hòa thượng đem phòng bếp khoá cửa lại.
Mặc Không nhanh chóng rời môi, lạnh lùng nói: “Nương nương… Có thể đứng lên rồi.”
Đôi mắt mùa thu của Tô Vãn Tình bỗng rưng rưng, nhu nhược đáng thương nói: “Chân đau, không động đậy nổi.”
Tô Vãn Tình nói chính là lời nói thật.
Tô Vãn Tình dứt lời, Mặc Không bỗng nhiên mang theo nàng trở mình, sau đó nhanh chóng đem nàng ôm tới ghế đẩu trong phòng bếp ngồi.
Liền mạch lưu loát, chỉ trong giây lát.
Tô Vãn Tình không khỏi sửng sốt một giây, trong lòng khâm phục, quả là… công phu tốt!
Mặc Không thắp sáng nến trong phòng bếp, Tô Vãn Tình nhìn củ cải trắng và bắp cải xanh quen thuộc trong bếp, nàng chợt cảm thấy mình rốt cuộc cũng không đói lắm.
Quên đi, nàng vẫn là không nên kháng cự, Tô Vãn Tình thề, ngày khác nàng nhất định phải trèo tường đi ra ngoài ăn thật thoải thích!
Nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Tô Vãn Tình, Mặc Không dừng lại một chút, nói: “Nương nương, người đã từng ăn bánh Lạc Túc chưa?”
Tô Vãn Tình lắc đầu, sau đó nhướng mày nói: “Ăn ngon không?”
Mặc Không nắm chặt chuỗi Phật châu trong tay nói: “Nương nương có nguyện ý nếm thử?”
Tô Vãn Tình ngẩn người, ngay sau đó mỉm cười nói: “Mặc Không làm, đương nhiên nguyện ý!”
Không ngờ, Mặc Không lạnh lùng này không phải vẽ bánh mà lại làm bánh khiến Tô Vãn Tình không khỏi kinh ngạc.
Mặc Không xắn tay áo, trộn mì, cắt củ cải thành từng miếng nhỏ, đốt lửa rồi cho vào nồi, trông rất thành thạo.
Khi hơi nóng tỏa ra từ nồi, Tô Vãn Tình ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn.
Khoảnh khắc Mặc Không mở nắp nồi, Tô Vãn Tình nuốt nước bọt, món này thực sự thơm quá!
Mặc Không dùng lá rau xanh đã rửa sạch gói bánh hồng lại, cẩn thận đưa cho Tô Vãn Tình rồi nói: “Còn nóng hãy cẩn thận.”
Tô Vãn Tình nhận lấy, cắn miếng đầu tiên, đôi mắt to đột nhiên sáng lên, vô thức thốt lên: “Mặc Không, bánh hồng ngươi làm... cũng giống như ngươi, ăn rất ngon!”
Vẻ mặt của Mặc Không lập tức trở nên mất tự nhiên.
Tô Vãn Tình cảm thấy đã lâu không được ăn một bữa ngon, trong lòng rất thỏa mãn.
Tuy nhiên, nàng lại chăm chú quan sát vẻ mặt trầm tư của Mặc Không, xem ra chiếc bánh Lạc Túc này có ý nghĩa đặc biệt.
Nàng không nhịn được mở miệng nhẹ giọng hỏi: “Mặc Không, bánh Lạc Túc này làm ngươi nhớ tới cố nhân?”
Trong mắt Mặc Không tràn ngập sự kinh ngạc, trong đầu bỗng nhiên hiện ra mẫu thân hắn, nàng là mang theo tiếc nuối cùng lo lắng sợ hãi mà chết.
Nghĩ vậy, thần sắc Mặc Không có chút ẩn nhẫn đau thương.
Tô Vãn Tình thấy hắn không muốn nói, cũng không có hỏi lại, mà nói sang chuyện khác: “Mặc Không cười lên, hẳn là rất đẹp.”
Mặc Không nhàn nhạt mà đáp: “Nhưng ta, không thích cười.”
Tô Vãn Tình vặn vẹo, nghiêng đầu cười nhẹ: “Vậy ta kể cho ngươi một chuyện cười nhé?”
“Chuyện cười gì?”
Tô Vãn Tình chậm rãi nói: “Tiểu Mặc không cẩn thận đã dẫm chết một con kiến, tiểu Vãn ủy khuất nói, đó là kiến hậu, ô ô ô, chúng ta không còn kiến hậu!”
Tô Vãn Tình dùng hai tay nắm lại, xoay quanh gò má, giả vờ khóc.
Nhìn nàng hành động như nữ hoàng phim truyền hình, Mặc Không không khỏi bật cười theo bản năng: “Chuyện cười của nương nương… lạnh lùng quá.”
Nụ cười của Mặc Không giống như một cầu vồng nhuốm đầy năng lượng thần tiên. Tô Vãn Tình đầy du͙© vọиɠ thực sự không thể chịu đựng được vào lúc này, nàng dần dần đến gần khuôn mặt tuyệt đẹp của Mặc Không...