Đan dược, tiến có thể khởi tử hồi sinh, lui có thể phụ trợ tu hành, không một tu sĩ nào chê nhiều.
Trong Tu Tiên giới, địa vị của đan tu rất cao, thậm chí có một hệ thống tiến giai độc lập ngoài cảnh giới tu vi.
Tu sĩ bình thường chỉ có phân chia cảnh giới tu vi Luyện Thể - Luyện Khí - Kim Đan - Nguyên Anh - Hóa Thần, còn đan tu lại dựa theo năng lực luyện đan, chia thành ba cảnh giới lớn là Hạ phẩm - Trung phẩm - Thượng phẩm.
Có những đan tu tuy tu vi không cao, nhưng thiên phú luyện đan cực kỳ cao, có thể dùng tu vi cực thấp luyện ra đan dược phẩm chất tuyệt hảo. Những đan tu như vậy dù có tu vi thế nào cũng đều có thể hưởng thụ tài nguyên tốt nhất của môn phái.
Ngoài ra, giữa các đan tu còn bảo vệ lẫn nhau, mà trong trường hợp cực đoan, sự bảo vệ này thậm chí có thể vượt qua phạm vi của môn phái.
Lấy Chúc Thiên Khuyết làm ví dụ, nếu có người mưu hại Chúc Thiên Khuyết, người đó cao lắm cũng chỉ bị Kiếm Tông của Thanh Vân Môn truy sát. Nhưng nếu có người động đến Sở Tùng Bình, vậy thì từ nay về sau đan tu toàn Tu Tiên giới sẽ không cung cấp bất kỳ đan dược nào cho người đó nữa.
Chọc ai cũng không nên chọc đan tu là quy tắc ngầm của toàn Tu Tiên giới.
Trong Thanh Vân Môn, phàm là đệ tử có hỏa linh căn, bất kể thiên phú phương diện khác có mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng đều sẽ chọn vào Đan Tông hoặc Khí Tông.
Chỉ có một người ngoại lệ, người đó chính là Sở Tùng Bình.
Sở Tùng Bình tuổi còn trẻ đã là Thượng phẩm đan tu, Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan do cậu luyện ra đã cứu sống vô số tu sĩ.
Con đường luyện đan đối với Sở Tùng Bình mà nói chính là con đường rộng mở. Hầu như mỗi ngày Thanh Vân Môn đều nhận được thiệp mời từ các tiên tông khác, vô số tu sĩ dâng lên kỳ trân dị bảo, quỳ xuống cầu xin Sở Tùng Bình mở lò luyện đan.
Nhưng Sở Tùng Bình giỏi luyện đan như vậy, hôm nay đến ngoại môn dạy cho đệ tử ngoại môn tiết học gì đây?
Thuật pháp!
Không phải tiết học đan pháp, mà là tiết học thuật pháp.
Một đan tu đồng thời kiêm tu thuật pháp, vậy chắc hẳn là vì thiên phú của người này ở phương diện thuật pháp vượt xa luyện đan.
Quy luật này cũng đúng với Sở Tùng Bình.
Bản thân Sở Tùng Bình có dị hỏa, dị thủy song linh căn biến dị, lại có thể thông qua hai loại linh căn này mô phỏng các linh căn khác, cho dù là thuật pháp đó có tính thủy hỏa hay không, cậu đều có thể sử dụng, hơn nữa thiên phú thuật pháp của cậu siêu phàm thoát tục. Hễ là thuật pháp được ghi chép trong sách ở Tu Tiên giới, cậu chỉ cần xem qua một lần là có thể học được.
Nhìn khắp toàn Tu Tiên giới, không thể tìm ra tu sĩ thứ hai kinh tài tuyệt diễm như Sở Tùng Bình, cho dù là các vị trưởng lão nội môn trong tông môn, phần lớn cũng đều cam bái hạ phong trước mặt Sở Tùng Bình.
Hôm nay Sở Tùng Bình hạ thấp thân phận đến ngoại môn giảng bài, làm cho cho đệ tử ngoại môn kích động không thôi.
Tất cả mọi người đều ước gì có thể dốc hết mười hai phần tinh thần, ghi nhớ từng chữ từng câu của nhị sư huynh.
Nam Vọng cũng nghĩ như vậy.
Ít nhất là trước khi bắt đầu giảng bài, hắn cũng nghĩ như vậy.
Thế nhưng, sau khi bắt đầu giảng bài, mọi chuyện liền không nằm trong tầm kiểm soát của Nam Vọng...
Sở Tùng Bình ở phía xa trong phòng, còn Nam Vọng ngồi ngoài cửa, trước mặt là vô số cái đầu lúc nhúc, che khuất Sở Tùng Bình, trên đỉnh đầu là ánh mặt trời ấm áp, chiếu đến mức thần trí mơ hồ.