Tiếng Lòng Của Nằm Vùng Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy

Chương 39

Nội dung tiết học là Thanh Tâm Quyết cơ bản nhất, không phải thuật pháp cách không lấy vật mà Nam Vọng mong mỏi.

Trên dưới Thanh Vân Môn không ai là không biết Thanh Tâm Quyết, nhưng cho dù là thứ cơ bản nhất, các đại lão cũng có thể biến hóa ra hoa.

Dùng môn Toán để so sánh, Thanh Tâm Quyết mà Nam Vọng học trước đây là Toán tiểu học, còn Thanh Tâm Quyết mà Sở Tùng Bình dạy giống như Toán cao cấp đại học.

Không chỉ khái niệm tương tự, mà hình thức cũng tương tự.

Chính là kiểu hình thức vừa mới nói một cộng một bằng hai, ngay sau đó trên bảng đen toàn là ký tự mã hóa.

Thời tiết hôm nay thật sự rất tốt.

Ánh nắng ấm áp nhưng không nóng, giống như một chiếc chăn đắp lên người vào đầu xuân, mỏng nhẹ, mềm mại.

Gió cũng ôn hòa, dịu dàng thổi bên tai khúc ru ngủ êm ái.

Nam Vọng cảm thấy mình nhất định là một trong những học sinh chăm chỉ nhất ngoại môn.

Chăm chỉ đến mức ngay cả trong mơ, vẫn còn lẩm nhẩm pháp quyết Thanh Tâm Quyết.

Nam Vọng ngủ say sưa đến mức không hề hay biết rằng sau khi hắn thϊếp đi, thân ảnh mà hắn không nhìn rõ từ khi bắt đầu bài giảng lại đột nhiên di chuyển.

Đi qua từng cái bồ đoàn, đi qua các đệ tử đang chăm chú ghi chép, cuối cùng đi đến...

Đi đến…

Trước bàn của hắn.

Nhị sư huynh mặc áo trắng cổ tím, đứng ngược sáng trước bàn Nam Vọng.

Đôi mắt dị sắc đỏ xám nhìn từ trên cao xuống dòng nước miếng chảy ra từ khóe miệng Nam Vọng, môi mỏng khẽ mở, thốt ra một câu:

"Gỗ mục không thể khắc."

Sau đó, phất tay áo rời đi.

Toàn bộ đệ tử ngoại môn nhìn nhau, hồi lâu không thể hoàn hồn.

Nhị sư huynh sao... sao mới giảng bài được một nửa rồi bỏ đi?

... Bị gỗ mục chọc tức?

Nam Vọng bị lôi dậy từ trên bàn, mặt đầy vẻ buồn ngủ, mơ màng, cả người đều ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Nhưng trạng thái này không kéo dài bao lâu.

Sau khi hắn đối mặt cơn giận của các sư huynh đệ, chịu một cú đấm cực mạnh, hắn tỉnh lại hoàn toàn.

Nhìn nắm đấm to như bao cát trước mắt, Nam Vọng phát ra tiếng kêu cực kỳ khó hiểu...

"A???"

Các sư huynh đệ hoàn toàn không nghe hắn nói, tiếp tục đấm đá.

"Đừng, đợi đã, ta sai rồi ta sai rồi, khoan đã, cứu mạng!"

Nam Vọng liên tục cầu xin tha thứ.

Đau đớn là phụ, trọng điểm là...

Tại sao?

Tại sao lại đánh hắn?

Trong môn phái tu tiên cũng có bạo lực học đường sao?

Không cho Nam Vọng chút thời gian suy nghĩ và hối lỗi, càng nhiều nắm đấm tung ra.

Tất cả đệ tử có mặt đều có tu vi cao hơn Nam Vọng, đánh Nam Vọng giống như đánh cháu trai vậy.

Nam Vọng hoàn toàn không có cơ hội phản kháng, toàn bộ quá trình chỉ có thể bị động chịu đòn.

Đây không chắc là trận đòn đau nhất mà Nam Vọng từng chịu trong đời, nhưng chắc chắn là trận đòn khó hiểu nhất mà hắn từng chịu.

"Cho ngươi ngủ này, ngủ này, ngủ này!"

"Nhị sư huynh khó khăn lắm mới đến một lần, lại bị ngươi chọc giận bỏ đi!"

"Phế vật đi tu tiên làm cái gì!"

"Gương mặt lạ từ đâu tới, không hiểu quy củ như vậy!"

"Trẻ nhỏ không thể dạy, gỗ mục không thể khắc!"

"Ta khinh!"

Trận ẩu đả đơn phương này do chọc giận đám đông tiếp diễn đến khi được trưởng lão ngoại môn đi ngang qua ngăn cản mới kết thúc.

Hoàng hôn buông xuống, Nam Vọng mũi xanh mặt sưng cuối cùng cũng tập tễnh đi đến nơi ở của mình, nói với An Nặc đang nằm trên bồ đoàn xem tạp thư:

"Nhu, Nhu Nhu, ta về, về rồi..."

An Nặc: "???"

Không phải nói đi học lớp thuật pháp à, tạm thời đổi thành lớp quyền pháp sao?

"Hu hu hu..."