Tiếng Lòng Của Nằm Vùng Bị Toàn Tông Môn Nghe Thấy

Chương 37

Nam Vọng chẳng muốn tiếp tục bàn luận chuyện "linh thú", vội vàng lấp liếʍ vài câu rồi cuống cuồng bỏ chạy.

Trên đường đi, Nam Vọng mắt nhìn thẳng, hướng thẳng đến Đệ Tử Đường.

Chạy một mạch đến nơi, Nam Vọng hơi thở dốc, trên người cũng lấm tấm mồ hôi.

Hắn chậm rãi bước lên mấy bậc thang cuối cùng, trong lòng nghĩ phải tìm một chỗ tốt để nghe giảng.

Ngay sau đó, cảnh tượng trước mắt làm hắn ngỡ ngàng.

Vô số đệ tử ngoại môn chen chúc kín mít trên những cái bồ đoàn trong Đệ Tử Đường, nhìn qua thấy đầu người lúc nhúc, náo nhiệt như cái chợ.

Trong Đệ Tử Đường đã không còn chỗ trống, những đệ tử đến muộn như hắn chỉ có thể bày thêm bồ đoàn và bàn thấp ở khoảng đất trống bên ngoài, ngồi dưới nắng gắt.

Nam Vọng kinh ngạc.

Hắn chắc chắn mình đi tương đối sớm, cho dù không giành được chỗ ngồi hàng đầu tiên, thì ba hàng đầu cũng phải trống mới đúng.

Mười năm qua, hắn đã đi ngang qua Đệ Tử Đường vô số lần, chưa bao giờ thấy cảnh tượng thêm chỗ ngồi ra tận bên ngoài như thế này.

Tình hình trước mắt rõ ràng là không bình thường.

Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chẳng lẽ hôm nay có trưởng lão nội môn đến giảng bài?

Nam Vọng khó hiểu tìm một chỗ ngồi thêm, vừa hay bên cạnh cũng có người ngồi xuống, thế là hắn gõ gõ lên chiếc bàn thấp trước mặt người kia, nhỏ giọng hỏi:

“Vị đạo hữu này, xin hỏi hôm nay người đến giảng bài là ai?”

“Cái gì? Ngươi không biết ai đến sao? Vậy ngươi đến đây làm gì?”

Vị đệ tử kia liếc nhìn Nam Vọng, kỳ quái nói.

Nam Vọng: “...”

Hắn chỉ đơn thuần ham học đến nghe giảng bài không được sao?

Thái độ của đạo hữu kia dường như không mấy hòa nhã, Nam Vọng cũng không dám hỏi thêm.

Nhưng dù Nam Vọng không cố ý dò hỏi, tiếng xì xào bàn tán xung quanh cũng nhanh chóng cho hắn biết đáp án.

“Quá lợi hại, ta vẫn là lần đầu tiên thấy Đệ Tử Đường đông nghẹt người như vậy.”

“Quả nhiên không hổ danh là vị sư huynh kia...”

“Chẳng phải đệ tử chân truyền sẽ không đến ngoại môn giảng bài sao?”

“So với thuật pháp, ta càng muốn học luyện đan.”

“Ngay cả đệ tử nội môn cũng ít khi gặp được huynh ấy, sao hôm nay huynh ấy lại đến ngoại môn?”

“Ta phải thể hiện thật tốt, biết đâu có thể được huynh ấy để mắt đến!”

Nghe đến đây, trong lòng Nam Vọng đã có đáp án.

Nếu thật sự là như hắn nghĩ, vậy thì, hôm nay đến giảng bài cho bọn họ, chính là người tài năng xuất chúng nhất trong thế hệ trẻ của cả Thanh Vân Môn, thậm chí là cả Tu Tiên giới.

Đan, pháp song tu, thủ tọa Pháp Tông, nhị sư huynh Thanh Vân Môn, Sở Tùng Bình.

Nếu có người trong Thanh Vân Môn bình chọn sư huynh mà tất cả đệ tử muốn lấy lòng nhất, thì người chiến thắng cuối cùng sẽ không phải là Đại sư huynh Chúc Thiên Khuyết, cũng không phải là Đại sư tỷ Đỗ Tuyết Linh.

Cái tên Sở Tùng Bình chắc chắn sẽ chiếm vị trí đầu bảng với số phiếu áp đảo.

Trên con đường tu tiên, bất kỳ một tu sĩ cường đại nào cũng không thể thiếu hai thứ, một là pháp khí, hai là đan dược.

Thanh Vân Môn Kiếm Tông hùng mạnh, tu sĩ trong môn ai nấy đều có một thanh bản mệnh linh kiếm, nhưng bản mệnh linh kiếm từ đâu mà có? Còn không phải nhờ cậy đệ tử Khí Tông đúc kiếm cho bọn họ sao?

So với pháp khí, đan dược càng quan trọng hơn.

Tu hành đến đại thành, một hoa một lá đều có thể là vũ khí, cho dù không có bản mệnh linh kiếm cũng có thể trở thành một phương đại năng. Nhưng ai dám nói mình tu hành ngàn năm không gặp một lần bất trắc nào?