Nữ sinh trường trung cấp nghề không thể chiếm được một cậu học sinh trung học giỏi giang, vậy thì một nữ công nhân nhà máy cũng sẽ không thể chiếm được một sinh viên đại học 985. Rốt cuộc, tôi cũng không còn cách nào mà đắm chìm trong những ảo tưởng ngọt ngào đó nữa.
“Này, Trình Hạ.” Tôi ngước nhìn anh, cố gắng không rơi nước mắt: “Anh sẽ không bao giờ thích một người như em đâu, đúng không? Chỉ cần anh nói cho em biết, em sẽ không đợi nữa.”
Anh gãi đầu, lấy trong túi ra một gói khăn giấy, lau nước mắt cho tôi, vừa lau vừa nói: “Cậu đừng nghĩ bậy, tôi thật sự không muốn yêu đương… Hai ta cũng ở chung một thành phố như thế này cũng tốt, có thể quan tâm chăm sóc lẫn nhau. Nếu cậu có gì cần giúp đỡ thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến đây tìm tôi..."
Tôi lắc đầu, dùng sức mà ôm chặt lấy anh, anh cứng đờ cả người nhưng lại không bứt ra, tôi vừa nhỏ giọng nức nở vừa nghĩ, sao có thể như vậy được chứ?
Sao lại có thể có một người vừa mềm lòng lại vừa tàn nhẫn như vậy?
*
Đêm đó, tôi đi bộ về ký túc xá, đi chân trần, tay thì xách theo một đôi giày cao gót rất cao.
Ký túc xá được công ty cung cấp cho chúng tôi là một căn phòng nhỏ, chen chúc bên trong là rất nhiều rất nhiều con gái. Cũng cách trường của bọn họ học rất xa, rất xa.
Khi tôi về đến nơi thì trời đã sáng rồi, thấy tôi ngồi thẫn thờ trên ghế, các cô ấy mới lần lượt xuống giường, hỏi: "A Tuyết, sao vậy? Bạn trai bắt nạt em à?"
Khi tôi rời đi, bọn họ đã làm ầm ĩ rất lâu. Bọn họ cho tôi mượn chiếc váy đẹp nhất của bọn họ, còn vui vẻ vô cùng mà trang điểm kiểu thời thượng nhất cho tôi, còn chỉ đạo cực kỳ tỉ mỉ với tôi rằng đàn ông thường thích người như thế nào nữa.
Nhưng tôi đã làm mọi thứ rối tung cả lên.
“Không phải bạn trai của em…” Tôi trốn trong vòng tay ấm áp của bọn họ, nức nở nói: “Là người em thích.”
“Có cái gì hơn người cơ chứ?” Tất cả đều mồm năm miệng mười mà phẫn nộ nói: “Không phải chỉ là Đại học S thôi sao?”
"Chị ba của tôi còn tìm được một anh ở Đại học Q kia kìa!"
Chỉ có Chung Bình – một chị đã kết hôn, và cũng là người lớn tuổi nhất ở đây, hỏi tôi: “Em thích điểm gì ở cậu ta vậy?”
Câu hỏi này làm tôi bối rối.
Trình Hạ không phải là cái kiểu trai đẹp Hàn Quốc đang thịnh hành thời bấy giờ. Anh ấy có đôi mắt nhỏ, cái mũi còn tàm được. Lúc không cười thì có phần thanh lãnh, khi cười rộ lên thì rất thoải mái dễ nhìn.
Thành tích của anh rất tốt, nhưng có rất nhiều anh chàng có thành tích tốt ở trường Đại học S, cũng có rất nhiều người trong số họ sẵn sàng có một mối tình thoáng qua với những cô gái xinh đẹp.
Nhưng tôi chỉ thích Trình Hạ thôi.
Điều cuối cùng tôi nhớ chính là chiếc áo khoác mà anh đã mặc khi đưa tôi đi ăn. Đó là một chiếc áo gió có nút sừng trâu màu nâu nhạt, rất đơn giản. Tôi mơ hồ ý thức được rằng sự đơn giản đó được làm bằng tiền, hoàn toàn không giống với chiếc váy dài có đường viền hoa bảy mươi chín tệ bao ship mà tôi đã mua trên taobao.
Tôi rất thích vẻ ngoài của anh.
“Hẳn là thích vì anh ấy có tiền ha.” Tôi ngập ngừng nói, khiến các cô gái kia hét lên chói tai rồi lớn tiếng cười vang.
Có tiền là tất cả những gì tôi có thể nói lúc đó, nhưng trong thâm tâm, tôi biết đó không phải là vì tiền, ít nhất thì nó còn hơn cả tiền.